Một cuộc họp báo với hai cái tiêu đề, lập tức đẩy cường độ dư luận liên quan đến Trần Thái Nhật lên cao chót vót.
Tất cả mọi người đều hiểu ra một chuyện.
Lời tuyên bố mà Trần Thái Nhật đưa ra từ hai tháng trước “Muốn biến bốn gia tộc lớn ở Yến Kinh thành năm gia tộc lớn” đã trở thành hiện thực dù chưa đến thời hạn cuối cùng.
Trước khi Hội nghị liên minh của các gia tộc hoàng kim diễn ra, Trần Thái Nhật đã hoàn toàn thu phục được nhà họ Tiêu, nhà họ Ninh và nhà họ Hàn, khiến cho các gia tộc hoàng kim khác vô cùng khiếp sợ.
Mọi người kinh ngạc phát hiện ra, một nhân vật khổng lồ có thể ngồi ngang hàng với nhà họ Phùng, thậm chí có thực lực còn vượt xa hai tộc họ Phùng, đã xuất hiện.
Một tuần sau trong đại hội liên minh gia tộc hoàng kim, Trần Thái Nhật sẽ đến với tư cách là chủ tịch khách mời, địa vị cao quý siêu việt.
Mọi người đều hết sức mong đợi, trong buổi đại hội phân chia quyền lợi ở Yến Kinh, Trần Thái Nhật sẽ gây ra sóng gió thế nào đây.
Nhà họ Tiêu.
Sau khi trở thành gia chủ mới của gia tộc siêu giàu có, Tiêu Mai cũng không chiếm dụng thư phòng trước kia Tiêu Nam Thiên sử dụng hay phòng làm việc dành riêng cho gia chủ gì đó.
Ngày trước cô ấy cũng có phòng của mình, là một căn nhà nho nhỏ, phong cách theo lối kiến trúc cổ xưa, có hai tầng lầu.
Tòa kiến trúc tầm thường này, bây giờ đã trở thành trung tâm quyền lực của nhà họ Tiêu.
Tất cả công việc, tiếp đãi, đều được thực hiện ở phòng khách nhỏ tại tầng một hoặc trong thư phòng.
Tầng hai là không gian riêng tư của gia chủ Tiêu Mai.
Tòa nhà không lớn lắm, có bốn phòng hai sảnh.
Cách thức bố trí trang nhã ấm áp, vẫn giữ lại hương vị thiếu nữ trước khi Tiêu Mai rời khỏi Yến Kinh.
Bây giờ, chủ nhân nơi này có hai người.
Trần Thái Nhật nằm trên giường ôm lấy Tiêu Mai trong vòng tay mình.
Chuyện của nhà họ Tiêu đã lắng xuống, tâm trạng Tiêu Mai tốt không tưởng được, chẳng những chủ động nhiệt tình hơn, mà còn trở nên quan tâm tỉ mỉ.
Trần Thái Nhật cảm thấy bản thân thật sự chẳng thể rời bỏ cô gái đáng yêu này.
“Chị Mai, dậy thôi”.
“Mệt lắm, để tôi ngủ thêm chút nữa đi”.
Trần Thái Nhật hết sức bất lực, đành phải dậy trước.
Sau khi đánh răng rửa mặt và ăn mặc chỉnh tề xong, Trần Thái Nhật lượn về phòng ngó qua một lượt, Tiêu Mai không có trong phòng ngủ, mà dưới bếp lại phát ra âm thanh linh kinh lang đang.
Không bao lâu sau, món điểm tâm tỏa hương thơm nức đã được dọn ra bàn.
Hai người ngồi đối diện nhau, trong mắt đong đầy tình ý.
“Thái Nhật, sau khi chuyện ở Yến Kinh hoàn toàn kết thúc, anh sẽ ở lại nơi này chứ?”
Trần Thái Nhật suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Tôi còn một vài việc quan trọng phải làm, Trấn Quốc Khí phải tìm về đủ trước khi kẻ địch có động tĩnh, tỉnh Nam Vệ có thể cũng sẽ xảy ra chuyện.
Thời gian ra ngoài nhanh thì mấy tháng, lâu thì nửa năm đến một năm”.
Trần Thái Nhật không khỏi thở dài trong lòng.
Hơn nửa năm này, từ biên cương cho đến trong nước, tất cả mọi chuyện giống như một cơn ảo mộng, nhưng trận chiến cuối cùng của anh lại ở nơi mặt đất bùng nổ, ở biên cương của tổ quốc.
Đến khi chuyện của gia tộc họ Phùng kết thúc, thì kỳ nghỉ của anh về cơ bản cũng chấm dứt theo.
Tiêu Mai vừa nghe xong, nét mặt hơi u buồn, mới gặp người yêu chưa bao lâu lại sắp phải rời xa, có vẻ cô ấy vẫn còn chưa thỏa mãn.
Trần Thái Nhật khẽ mỉm cười, an ủi:
“Nếu tình đã tỏ dài lâu thì cần gì sớm sớm chiều chiều bên nhau”.
Tiêu Mai không nhịn được mà nắm lấy tay Trần Thái Nhật, trong mắt hiện lên ánh sáng dịu dàng.
“Tôi vốn không hy vọng điều xa vời như chiếm anh làm của riêng, bây giờ tôi đã báo được thù rửa được hận, những chuyện không vui cũng đã tan thành mây khói, anh không thể không cần tôi”.
“Yên tâm, tôi đâu phải loại người vô tình như thế”.
Tâm nguyện cả đời của Tiêu Mai đã đạt được, cả cơ thể lẫn trái tim đều đặt hết