Phu nhân của Vệ Bân đường đường là quả phụ của gia chủ gia tộc Vệ Thị, lúc này vẻ mặt sửng sốt.
Trần Thái Nhật chớp mắt, bổ sung thêm một câu.
"Theo ước định thì tôi sẽ lấy một thứ vô cùng quan trọng trên người cô, làm bổ sung của trận đấu võ này, tôi nghĩ chắc cô sẽ không từ chối nhỉ?"
Tất cả người nhà họ Vệ đều im lặng.
Từ chối?
Từ chối cái gì?
Gia chủ Vệ đã bị Hàn Tâm Nhụy giết chết rồi.
Trần Thái Nhật còn chưa ra tay, mà ở đây có ai đánh lại được anh chứ?
Theo cục diện hiện giờ, thì nhà họ Vệ phải đưa năm mươi phần trăm gia sản cho Hàn Tâm Nhụy.
Về cơ bản cũng coi như nhà họ Vệ sắp sáp nhập vào nhà họ Hàn rồi.
Hàn Tâm Nhụy lại còn là người phụ nữ của Trần Thái Nhật.
Chẳng khác gì chỗ dựa của chỗ dựa.
Ai dám phản kháng chứ?
Bà chủ Vệ chậm rãi đứng dậy, sửa sang một chút mái tóc, cất bước nhẹ nhàng, ưỡn ẹo bước tới.
"Cậu Trần, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu, nhưng chỗ này không tiện lắm, chúng ta vẫn nên đến một căn phòng kín đáo hơn đi..."
Trần Thái Nhật vội vàng kêu dừng.
"Bà Vệ, xin hãy tự trọng, Tiểu Nhụy, lên đi".
Hàn Tâm Nhụy tức tối lườm Trần Thái Nhật một cái, kéo bà chủ Vệ đến trước mặt mình.
Một ngón tay của Trần Thái Nhật lặng lẽ chạm vào Vân Hạc Phương Hồ trong túi đeo chéo, dùng trái tim để cảm nhận.
"Em gái, cô nhẹ tay thôi, ui da, đây là bật lửa kim cương của tôi, sao cô moi ra được vậy? Đừng vứt...!Cả thỏi son cao cấp của tôi nữa...!Ấy ấy..."
Hàn Tâm Nhụy nhìn dáng vẻ õng à õng ẹo của cô ta, bỗng nổi giận, lục lọi túi của cô ta một lượt, đồ đạc rơi đầy đất.
Vứt hết đồ trong túi thì đến trên người.
Mãi cho đến khi Hàn Tâm Nhụy moi một thứ nhìn rất bình thường trong túi áo khoác của cô ta, đang định vứt xuống đất.
"Khoan!"
Người kêu dừng là Trần Thái Nhật.
Lúc này, ánh mắt Trần Thái Nhật tỏ vẻ kinh ngạc, anh ngoắc tay.
"Mang cái đó lại đây anh xem".
Vẻ mặt Hàn Tâm Nhụy khó hiểu, nhìn món đồ trong tay mình.
Một cái...!nắp bát trà?
Chính là thứ mà vào thời phong kiến, nhà giàu lúc uống trà sẽ nâng bát trà lên, sau đó dùng cái nắp gạt sang mép bát rồi mới uống trà.
Nhìn có vẻ vô cùng bình thường.
Đồ được đưa đến tay Trần Thái Nhật.
Anh quan sát thật kĩ.
Chiếc nắp sứ này nhìn có vẻ rất cổ xưa, bên trong nắp là men đen, bên ngoài là men xanh ngọc.
Quan sát kĩ men đen bên trong chiếc nắp, không rõ là nguyên nhân gì, có cảm giác rất sâu xa, giống như đang nhìn thẳng xuống vực sâu.
Giọng nói Trần Thái Nhật bình thản, khí thế toàn thân chậm rãi tỏa ra, hình thành áp lực mãnh liệt xung quanh, hỏi bà chủ Vệ.
"Cái nắp này cô lấy từ đâu vậy?"
Bà chủ Vệ bỗng có cảm giác như sắp chết đến nơi, dường như cô ta chỉ cần nói sai một câu thì sẽ bị giết chết ngay lập tức.
"Đồ...!đồ do tổ tiên của Vệ Bân truyền lại, tổ tiên của ông ấy từ rất xa xưa là thợ làm gốm, chiếc nắp này nghe nói được giữ lại từ thời vương triều phong kiến, có thể tránh tà, ông ấy bảo tôi mang theo hàng ngày".
"Tại sao chỉ có mỗi cái nắp? Phần còn lại đâu?"
"Thất lạc từ lâu rồi, nói là tổ tiên mấy đời trước thời kỳ phong kiến do nhà nghèo, nên đã bán đi, chỉ giữ lại cái nắp.
Nhờ số tiền bán đồ cổ mà nhà họ Vệ có của ăn của để, dần trở thành nhà giàu”.
Hàn Tâm Nhụy ghé lại, quan sát kĩ món đồ trong tay Trần Thái Nhật.
"Ủa? Hình như chiếc nắp này đang dần phát sáng hay sao ấy".
Trần Thái Nhật lặng lẽ cất chiếc nắp vào trong túi quần.
"Về rồi nói sau".
Giọng nói thì bình thản, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
Quả nhiên chiếc nắp này là Trấn Quốc Khí.
Nhưng không phải là toàn bộ Trấn Quốc Khí.
Nên nói là chiếc nắp này và bát trà cùng bộ với nó, hai thứ hợp nhất làm một mới là một