Ánh mắt của Trần Thái Nhật khóa chặt Phùng Thiên Kiêu ở phía xa.
Lão đột nhiên rùng mình một cái, giống như con linh dương bị sư tử nhìn chằm chằm.
Trần Thái Nhật chậm rãi đi về phía lão, mỗi bước đi đều để lại dấu chân rất sâu trên mặt đất.
Càng đáng sợ hơn là, dấu chân ở dưới mặt đất đang trong tình trạng bốc cháy, như thể nó vừa bị dung nham nung chảy.
Lúc này, Phùng Thiên Kiêu đã mất đi sự ngạo mạn ban nãy, phản ứng đầu tiên là muốn bỏ chạy.
Đáng tiếc, bị ánh mắt của Trần Thái Nhật khóa chặt, sự lưu thông chân khí trong người lão đột nhiên xuất hiện sự trì trệ không thể nào giải thích được.
Các cơ bắp đột nhiên trở nên căng cứng, muốn bỏ chạy cũng không chạy được.
Trên khuôn mặt anh tuấn và uy vũ của Trần Thái Nhật hiện ra chút dửng dưng.
“Phùng Thiên Kiêu, Hồ Cửu Phong và Phùng Chính Nghĩa, bây giờ đang ở đâu”.
Lão già không trả lời, trên mặt lão túa mồ hôi như mưa, khi Trần Thái Nhật đến gần, con ngươi trong mắt lão đảo quanh, như thể đang tìm kiếm con đường sống cuối cùng.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn ba mét, Trần Thái Nhật đứng lại, nhìn lão bằng ánh mắt ngạo nghễ.
“Nếu như ông thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho ông cơ hội chiến đấu công bằng, chỉ cần ông tiếp được một chiêu của tôi mà không chết, tôi đảm bảo sẽ thả ông đi, từ nay về sau sẽ không bao giờ tới tìm ông gây rắc rối nữa”.
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Phùng Thiên Kiêu.
Giọng nói khàn khàn mang theo sự nghi ngờ sâu sắc.
“Cậu nói thật sao?”
“Ông nghi ngờ lời nói của tứ thần à?”
Phùng Thiên Kiêu im lặng vài giây, cuối cùng lựa chọn cách duy nhất dường như có thể nhìn thấy con đường sống này.
“Hai người bọn chúng có mối thù không đội trời chung với cậu, tôi đã tạm thời sắp xếp cho chúng ra nước ngoài, bây giờ có lẽ đã lên máy bay rồi”.
Trần Thái Nhật cau mày.
“Ông là Chưởng Giáo Sứ của Hội Đông Vinh?”
“Đúng vậy”.
“Rốt cuộc chủ nhân của các ông là ai?”
Vẻ mặt Phùng Thiên Kiêu sửng sốt, một sự quyết tâm hiện lên trên khuôn mặt lão.
“Nếu như tôi nói cho cậu, chỉ cần tôi nói ra thân phận của chủ nhân, tôi sẽ lập tức chết ở đây, cậu tin không?”
Trần Thái Nhật đột nhiên nhớ lại cảnh tượng kỳ lạ xảy ra khi Rồng đất cấp cao của Hội Đông Vinh khi chuẩn bị tiết lộ sự thật.
Đầu tiên là đột nhiên mất tiếng, sau đó bắt đầu phát hỏa, cuối cùng hóa thành một đống tro tàn, chỉ để lại một quả cầu nham thạch.
Xem ra, đây là do chủ nhân đứng đằng sau của Hội Đông Vinh vì muốn che giấu thân phận nên đã thiết lập thiết bị tự hủy lên người thuộc hạ của mình.
Bộ phận điều khiền có lẽ là quả cầu dung nham và con chíp bạc trong đó.
Trần Thái Nhật gật đầu.
“Vậy thì thôi, tôi quay về sẽ tự mình điều tra, dựa theo lời nói vừa nãy của ông, cho dù tôi không đi tìm kẻ đó, kẻ đó cũng sẽ sớm xuất hiện, đúng không?”
Đôi mắt Phùng Thiên Kiêu đột nhiên lộ ra một tia cuồng tín.
“Đúng vậy”.
Trần Thái Nhật đột nhiên giảm chân khí của mình đến một mức độ không thể nào cảm nhận được.
Biểu cảm trên gương mặt Phùng Thiên Kiêu giãn ra, lão nhận thấy cơ thể cứng ngắc của mình đã có thể cử động, chân khí trong người đã lưu thông trở lại.
Trần Thái Nhật chắp hai tay sau lưng, hơi ngẩng đầu lên, trong mắt đột nhiên bùng lên vẻ tự tin mãnh liệt.
Một luồng khí thế đột nhiên bộc phát khắp người anh, khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Không phải chân khí, mà là sự bình thản sau khi chinh chiến sa trường đã lâu, nhìn vạn thây khô.
“Đây là cơ hội cuối cùng của ông, dốc toàn lực công kích đi, không cần biết ông dùng thủ đoạn gì, tiếp được một chiêu của tôi thì ông có thể sống!”
Ở phía xa đằng sau Trần Thái Nhật, những người đang đứng quan sát trận chiến, bố