Khi con chip bạc nhỏ được cấy vào não sinh học của hình nộm.
Hai mắt hình nộm đột nhiên mở ra, đôi mắt thủy tinh bắn ra hai tia sáng màu trắng.
Trên bức tường trắng đối diện ngay lập tức xuất hiện một hình chiếu hình chữ nhật.
"Tiện thật đấy".
"Đừng nói nữa, nhìn kỹ đi".
Cả hai bắt đầu tập trung vào hình chiếu.
Lần này rõ ràng khác với lần trước, không chỉ về hình ảnh, mà còn về âm thanh.
Bức tranh đầu tiên là một loạt hình thù biến dạng với nhiều màu sắc sặc sỡ, sau đó đột nhiên vang lên tiếng gầm rú tựa như ma quỷ dưới địa ngục.
Toàn bộ hình chiếu bỗng trở nên đỏ như máu.
Sau một vài giây, một không gian mở xuất hiện.
Trần Thái Nhật vừa nhìn thấy bức ảnh này đã bị thu hút ngay lập tức.
"Đây là nơi nào? Có cảm giác như...!đây là địa ngục lưu huỳnh trong truyền thuyết thần thoại của phương Tây nhỉ?"
Hình ảnh này mang lại cho Trần Thái Nhật cảm giác rất mạnh mẽ.
Mái vòm tối tăm toàn là khói bụi mịt mù màu đỏ sẫm, không biết nguồn sáng từ đâu chiếu sáng khắp mặt đất hoang vu.
Xung quanh có những khe núi, ở giữa là dòng dung nham chạy ngang qua.
Không gian mở này dường như không tồn tại ở bất kỳ đâu trên trái đất.
Lông mày của Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên ngày càng nhíu chặt hơn.
"Tây Cực, cậu đã từng nghĩ đến vấn đề này chưa?"
"Gì cơ?"
"Nếu con chip này có thể hiển thị hình ảnh ban nãy, vậy ai là người chụp lại chứ?"
Trái tim của Trần Thái Nhật như co thắt lại.
Khung cảnh được hiển thị bởi con chip này thực sự không thể tin được.
Đám người trong Hội Đông Vinh không phải là một công ty chuyên chế tạo hiệu ứng đặc biệt, tại sao không đâu lại đi điều phối những hình ảnh kỳ quặc này?
Nhưng về mặt cơ bản thì có thể chắc chắn là nội dung được hiển thị bởi những con chip này có mối liên hệ nào đó với “chủ nhân” của Hội Đông Vinh.
Vậy nơi trông như địa ngục lưu huỳnh này là ở đâu?
Màn hình hiển thị đã vài giây, nhưng vẫn giữ nguyên hình ảnh này.
Đột nhiên, có biến.
Ở phía xa của bức tranh giống như có một vài con bọ đen nhỏ, bắt đầu tràn ra từ đường chân trời.
Một con, hai con, sau đó là bốn năm mươi con, tăng đến cả hàng trăm nghìn con.
Cuối cùng, những chấm đen dày đặc bao trùm toàn bộ vùng đất ở phía xa ống kính, tiếp tục lao về toàn bộ mọi ngóc ngách của bức tranh với tốc độ rất nhanh.
Cảnh tượng này khiến người ta không khỏi rùng mình.
Trần Thái Nhật tập trung toàn bộ thị lực và phóng to tối đa hình ảnh trong mắt, cố gắng nhìn rõ mọi chi tiết trong hình chiếu.
Nếu những đốm đen đó là sinh vật sống, thì anh nhất định phải nhìn rõ hình dạng thật của bọn chúng!
Chẳng mấy chốc, bức tranh bỗng phát ra một âm thanh như tiếng cọ xát, hết sức đáng sợ.
Tựa như vô số thanh thép rơi xuống nham thạch.
Những sinh vật sống màu đen lao tới như thủy triều.
Vù, trong bức tranh đột nhiên xuất hiện một cái “miệng” cực lớn, bao trùm toàn bộ hình chiếu.
Bùm.
Hình chiếu dừng lại.
Cả Trần Thái Nhật và Bắc Minh đều đứng im.
Trong đầu Trần Thái Nhật đang lặp lại giây cuối cùng anh vừa nhìn thấy.
Mười lần, một trăm lần, một ngàn lần, cố gắng quan sát từng chi tiết một.
Cuối cùng, sau một phút.
Trần Thái Nhật chớp mắt.
"Bắc Minh, thứ đó không có trên trái đất nhỉ?"
"Trong số tất cả các sinh vật tôi biết, chắc chắn không có".
Bắc Minh - một nhà khoa học và nhà tự nhiên học, lắc đầu chắc chắn.
Trần Thái Nhật đã dựng lại hình dáng của sinh vật đó trong đầu một cách rõ ràng.
Cái miệng có đường kính hơn mười mét, khắp miệng toàn là dịch thể màu xanh lục giống như axit, thành miệng mọc chi chít răng!
Điều đáng kinh ngạc nhất là dường như có ánh sáng phát ra từ miệng của sinh vật đáng sợ này.
Luồng ánh sáng đó rất giống với ánh sáng mờ màu vàng đỏ do dung nham phát ra.
Chẳng lẽ thứ này không phải là dịch vị dạ dày, mà là dung nham?
Về