Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi đều đứng ngây người ra.
Mặc dù anh võ công cái thế, đối mặt với mọi tình huống phức tạp một cách dễ dàng, nhưng bây giờ, đối mặt với câu hỏi đầy ấm ức từ chính con gái ruột của mình, Trần Thái Nhật cảm thấy rất bối rối.
Vân Vũ Phi ở bên cạnh lấy tay che miệng, cũng không biết nên trả lời như nào.
Khung cảnh bỗng chốc rơi vào trầm mặc.
Mười giây trôi qua.
Trần Thái Nhật từ từ khụy người xuống, ôm lấy hai vai của Vân Sở Sở.
Anh nhìn thẳng vào ánh mắt đầy ấm ức của con gái mình, dùng giọng điều chắc nịch, nói rõ từng câu từng chữ.
“Sở Sở… Đúng vậy, bố chính là bố ruột của con”.
Cô bé sắp lên lớp một này, trong phút chốc, cảm xúc như vỡ òa, bật khóc nức nở.
Lao tới ôm cổ Trần Thái Nhật.
“Vì sao! Vì sao vậy! Bố, con luôn cảm thấy bố rất thân thiết, hôm nay bạn học nói chúng ta trông giống nhau, con mới có cảm giác bố nhất định là bố của con, vì sao bao nhiêu năm nay bố không về nhà thăm con?”
Vân Sở Sở vừa nói vừa khóc, cô gái nhỏ lúc này trở nên bất lực và bàng hoàng vô cùng.
Trần Thái Nhật dịu dàng ôm lấy vai của Sở Sở, nhẹ nhàng an ủi.
“Trước đây bố không nói cho con biết sự thật là bởi vì cảm thấy Sở Sở đang sống rất vui vẻ, sợ rằng sự xuất hiện của bố sẽ phá vỡ cuộc sống yên bình của con, chỉ cần con lớn lên khỏe mạnh là bố mãn nguyện rồi”.
Sở Sở ấm ức bật khóc hu hu.
“Ai cũng có bố mà con không có bố thì làm sao mà vui vẻ được chứ? Trước đây con cứ cho rằng bố mẹ đã mất sớm rồi, bây giờ thì tốt rồi, nhất định là ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của con”.
Sở Sở dùng bàn tay nhỏ lau nước mắt, tựa trán vào cằm của Trần Thái Nhật.
“Bố, sau này bố sẽ không bỏ rơi con nữa đúng không?”
Bốn ngón tay của Trấn Thái Nhật hướng lên trời.
“Bố thề rằng, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không bao giờ để con gái yêu quý của bố một mình”.
Sở Sở nghe thấy vậy lập tức bật cười hi hi.
Bố con nhận nhau, đó là một chuyện hạnh phúc, đặc biệt là đối với cô bé Sở Sở đã thiếu thốn tình thương của bố đã lâu thì càng là một chuyện mừng.
Nói xong, Vân Sở Sở nắm tay Trần Thái Nhật đi về phía Vân Vũ Phi.
Vân Vũ Phi đứng bên cạnh, nhất thời cảm thấy không biết làm thế nào, thậm chí vẻ mặt còn có chút sợ hãi.
Bố con nhận nhau là chuyện vui mừng khôn xiết.
Tuy nhiên, người dì như mình lúc này dường như bỗng chốc biến thành người ngoài.
Dù là dì ruột cũng không bằng bố, máu đặc hơn nước mà.
Sở Sở còn yêu quý mình như trước đây, dựa dẫm vào mình như trước đây không?
Trong lòng Vân Vũ Phi bỗng hiện lên vô số câu hỏi, cảm giác bồn chồn bất an.
Tuy nhiên một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Vân Sở Sở bước lên trước, nắm lấy tay của Vân Vũ Phi, lộ ra vẻ mặt ‘cháu biết tỏng rồi’.
“Người khác đều nói rằng cháu không có bố mẹ, bây giờ cháu cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại phản bác rồi, dì à, thật ra dì chính là mẹ ruột của cháu đúng không?
Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi đều ngẩn người ra.
Sao lại là ý này?
Thì ra cô bé Vân Sở Sở lại nghĩ như vậy?
Cho rằng Vân Vũ Phi chính là người đã sinh ra mình?
Vân Vũ Phi lập tức rơi vào tình thế khó xử.
Nhìn ánh mắt mong đợi của Vân Sở Sở, trong lòng cô nổi một trận sóng gió, thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu như nói không phải, vậy thì Sở Sở phải chấp nhận sự thật rằng mẹ mình đã mất rồi.
Niềm vui sướng vừa nhận bố nói không chừng sẽ ngay lập tức biến thành một màn bi thương.
Từ niềm vui đến bi kịch chỉ trong một khoảnh khắc.
Đúng lúc này, vẻ mặt Trần Thái Nhật bình tĩnh vô cùng, lập tức kéo Vân Vũ Phi vào trong lòng, ở trước mặt con gái nói: