Kẻ cao to như người ngoài hành tinh này, khóe miệng toét ra, từ trên cằm kéo ra một lỗ hổng lớn, chỉ thiếu chút nữa là đến tận mang tai.
Giọng nói của nó đầy chế giễu và khinh miệt.
“Ngôn ngữ của đám người Trái Đất bọn mày chẳng có tý hàm lượng kỹ thuật nào, chỉ có mấy nghìn từ cấu thành, học vớ vẩn là biết, có gì mà khó chứ? Thần linh cao quý như bọn tao cũng có lúc cần giao tiếp với lũ kiến mà”.
Dứt lời, nó chỉ vào Trần Thái Nhật.
“Người phàm kia, tao thấy mày cũng có chút tiềm năng, nếu chịu khuất phục dưới uy nghiêm của thần linh thì mày sẽ được thăng hoa vào thời khắc tận thế, tránh được tai họa bị phán xử.
Mày hãy nghĩ đi, tao cho mày một cơ hội làm chó”.
Trần Thái Nhật kinh ngạc.
Mẹ kiếp, lần đầu tiên anh thấy có kẻ phách lối như vậy.
Vừa câu mở đầu đã muốn kẻ địch làm chó sao?
Mẹ kiếp, ông đây lớn lối cũng chưa từng vênh váo như vậy.
“Mày từ đâu đến? Đến mặt đất làm gì? Có mục đích gì?”
Trần Thái Nhật không quan tâm đến sự ngông cuồng của đối phương, mà hỏi liên tiếp mấy câu, chỉ mong có thể moi được nhiều thông tin hơn.
Toàn thân người lửa bỗng hiện lên ánh sáng màu đỏ sẫm, giống như một lớp lửa mỏng đắp trên da.
“Nguồn gốc tội lỗi của loài người không thể tha thứ, Thần Tiên Phong ở đây là để xét xử bọn mày! Kẻ nào chịu khuất phục thì sẽ thoát được một kiếp, nếu ngoan cố chống đối thì chỉ có táng thân trong lửa địa ngục thôi!”
Trần Thái Nhật bỗng có cảm giác như mình đang đối mặt với một người máy tẩy não khổng lồ.
Tên khốn này mở miệng ra là thần linh.
Tưởng anh là một kẻ ngu ngốc chắc?
“Tao cho mày cơ hội cuối cùng, khai ra rốt cuộc bọn mày đến Trái Đất là muốn làm gì?”
“Thiên cơ không phải thứ mà lũ kiến chúng mày có thể suy đoán được, chỉ có thần linh lửa quỷ dị mới được cứu rỗi! Ngày tận thế đã đến, ai tin tao thì sẽ được sống!”
Dứt lời, người lửa làm một động tác.
Nó chỉ một tay lên trời, sau đó chém thẳng xuống, chĩa về phía mặt đất.
Trước mắt Trần Thái Nhật sáng lên.
Quả nhiên, kẻ đứng sau Hội Đông Vinh chính là lũ khốn này.
“Mày nhất quyết không chịu nói thật chứ gì?”
“Người phàm kia, khuất phục nghe theo thần linh thì mày có thể được trường sinh”.
“Phải ăn đòn thì mới có thể dừng lại chứ gì?”
“Làm trâu chó cho thần linh cũng còn hơn làm tinh anh của loài kiến”.
Trần Thái Nhật coi như đã hiểu rõ.
Lũ khốn này cũng chẳng khác gì một số kẻ, không thích nói lý.
Chỉ có túm cổ nó, tát cho hai mươi cái, thì nó mới có thể nói chuyện tử tế được.
“Tao muốn xem xem đầu mày có tái sinh được hay không”.
Khí tức của Trần Thái Nhật bỗng thu lại hết mức, trong mắt lóe lên tia sáng.
Vù.
Bóng dáng anh đột nhiên lóe lên.
Người lửa vốn đang nói liên thanh, bỗng phát hiện Trần Thái Nhật đã biến mất, lập tức kinh hãi.
Trong 0,01 giây, Trần Thái Nhật bất ngờ xuất hiện sau lưng người lửa, tung một cú đấm vào sau gáy nó.
Gió mạnh rít gào, cú đấm này mang theo kình lực vô tận, chẳng khác gì nện thẳng một ngọn núi tới.
Nếu như đánh trúng thì chắc chắn sẽ vỡ đầu.
Đúng trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, làn da màu đỏ trên cổ người lửa bỗng lồi lên, tránh được cú đấm chí mạng này chỉ cách một milimet.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là công phu đánh đấm của người lửa khá cao siêu, trong chớp mắt đã vung khuỷu tay ra phía sau.
Khuỷu tay dài hơn người bình thường một đoạn của nó đánh trúng lồng ngực Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật nhanh như chớp chuyển từ tấn công sang phòng thủ, giơ hai nắm tay lên đỡ.
Bốp!
Một tiếng động lớn vang