Giọng nói của Hoàng Thanh Uyển khiến mọi người đều kinh ngạc.
Phi thuyền?
Trò gì vậy?
Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy giữa bầu trời hướng Đông Bắc có một chiếc phi thuyền hình quả bóng bầu dục đang chậm rãi bay về phía họ.
Bên ngoài sơn màu vàng rực rỡ, hình dáng rất lớn, phát ra tiếng vù vù trong không trung, giống như một con thú to lớn biết bay.
Phía dưới phi thuyền có một khoang thuỷ tinh, thoạt nhìn có thể chứa không ít đồ.
Mọi người đều phát hiện ra điểm bất thường.
Chiếc phi thuyền này càng bay càng thấp, càng bay càng gần.
Ôi mẹ ơi!
Rõ ràng nó đang lao về phía toà nhà này.
Toàn bộ ông trùm của năm tỉnh đều cảm thấy ngỡ ngàng.
Chuyện gì thế này?
Không lẽ có kẻ thù từ đâu ra đã chuẩn bị bom, lợi dụng cuộc gặp của hiệp hội doanh nghiệp năm tỉnh để tiêu diệt hết tất cả mọi người?
May mà lúc phi thuyền tiếp đất, tốc độ cũng đã giảm bớt đi.
Không gian bãi đỗ xe bị một bóng đen khổng lồ bao phủ hết.
Dương Vệ Đông đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, lúc này cũng không khỏi hơi run rẩy.
“Rốt cuộc là chuyện gì đây?”
Khi vật khổng lồ trên bầu trời từ từ hạ xuống, tiếng gầm rú của động cơ khiến không khí cứ như đang rung lên.
Ông trùm năm tỉnh và đám đàn em của bọn họ vội vàng nhường ra một khoảng đất trống.
Ầm!
Phi thuyền mang theo sức ép lớn, cuối cùng cũng chậm rãi đáp xuống một khoảng trống rộng lớn bên ngoài bãi đỗ xe.
Lúc này, có người tinh mắt đã nhìn thấy gì đó và đột nhiên hét lên: “Mau nhìn kìa, trên khoang phi thuyền có chữ!”
Mọi người cùng nhìn theo hướng chỉ tay, hai bên khoang phi thuyền lần lượt dùng màu bạc sơn một chữ “Trần” rất lớn!
Dương Hồng đứng bên cạnh, trong lòng hơi kinh ngạc.
Không lẽ là…
Rầm!
Cửa khoang phi thuyền mở ra, một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn và đôi mắt lạnh lùng, mặc trên người áo gile chiến đấu và bộ đồ tác chiến bó sát bước xuống đầu tiên.
Sau đó liếc mắt nhìn, nhường ra một lối đi.
“Chủ nhân, chính là nơi này, trụ sở chính của Dương Thị”.
Một người đàn ông cao lớn mặc áo gió cổ lông chồn chậm rãi bước ra, một cơn gió thổi qua, đuôi áo phía sau khẽ bay lên.
“Cậu Trần! Đúng là cậu rồi!”
Tôi mắt của Dương Hồng đã sắp đỏ ửng, vậy mà đúng là cậu ấy.
Trần Thái Nhật!
Đây là người đàn ông đứng trên cả thiên hạ, được người người tôn sùng của thành phố An Thành, giờ phút này cuối cùng cũng đến thành phố Minh Dương đúng như lời hẹn.
Hơn nữa còn tới bằng phương thức mà không một ai có thể ngờ tới.
Dương Hồng vội vàng chạy tới tiếp đón, bởi vì tốc độ quá nhanh nên suýt chút nữa vấp vào một viên gạch nhỏ mà ngã lăn quay.
“Cậu Trần, cậu đến thật rồi!”
Những người đang có mặt vừa chấn động lại vừa ngờ vực.
Người này rốt cuộc là ai?
Rõ ràng những ai đến tháp đôi Dương Thiên hôm nay đều vì mục đích tham gia hiệp hội doanh nghiệp năm tỉnh.
Nhưng ông trùm năm tỉnh đã đến cả rồi, người này từ xó xỉnh nào chui ra vậy chứ?
Nhìn dáng vẻ vui sướng và hào hứng chạy tới đón của Dương Hồng, trong đầu Dương Vệ Đông đột nhiên nghĩ đến một khả năng, miệng lẩm bẩm: “Không phải là cái người tới từ An Thành đó chứ?”
Cái gì!
Dương Hưng đứng bên cạnh hoàn toàn kinh ngạc, nhìn chiếc phi thuyền khổng lồ với vẻ không thể tin nổi.
Trần Thái Nhật chậm rãi bước xuống, quay sang chào hỏi Dương Hồng.
“Tôi đến không muộn chứ?”
“Không hề không hề!”, Dương Hồng vội vàng lắc đầu, “Cậu Trần, để tôi giới thiệu mọi người với cậu!”
“Ồ, sân bãi của anh có đủ lớn không? Hôm nay tôi dẫn theo hơi nhiều người”.
Dương Hồng sững sờ, tất cả người nhà họ Dương đứng bên cạnh cũng ngây ngốc, ông trùm năm tỉnh và đám đàn em của họ cũng hoàn toàn mịt mờ.
Dẫn theo hơi nhiều người, ý gì đây?
Trần Thái Nhật hất tay.
“Đằng sau lên cả đi”.
Khi Trần Thái Nhật chậm rãi tiến về phía năm vị gia chủ kia.
Từ trong khoang phi thuyền, một đám người lũ lượt kéo ra, mang theo khí thế mạnh mẽ, mãi chưa dừng lại. Tổng cộng phải có đến hơn hai trăm người, trông cứ như chuẩn bị lên chiến trường đánh trận!
Dương Hồng sững sờ, Dương Vệ Đông đứng ở gần đó, nhìn thấy nhiều người như vậy cũng bị doạ giật nảy mình.
Ông trùm năm tỉnh và đám đàn em đi theo đều không tự chủ được, vô thức lùi lại phía sau vài bước.
Dương Hồng vừa nhìn trận thế này đã muốn khóc tới nơi.
“Cậu Trần, cậu đang làm gì thế?”
“Ồ, các vị tinh anh của An Thành chúng tôi hay tin hôm nay