Khuôn mặt vốn đang tỏ vẻ miệt thị và khinh bỉ của Hình Siêu bỗng đông cứng lại.
Ba cô nhân viên bán hàng cũng đều sững sờ.
Chỉ có cô lao công Lý là còn đang động đậy.
Ừ, tay đang động đậy.
Run rẩy đến mức không thể dừng lại được.
Mười triệu tệ!
Mà đây chỉ là tiền đặt cọc thôi!
Lúc này, tất cả mọi người mới hiểu một điều.
Trần Thái Nhật không hề đùa.
Hình Siêu lấy lại tinh thần, đánh giá lại Trần Thái Nhật bằng ánh mắt kinh hãi, giọng nói không thể tin được.
“Cậu… cậu có mười triệu tệ sao?”
Trần Thái Nhật thực sự đã mất hết kiên nhẫn với hắn.
Hình Siêu lắc đầu, nhìn xung quanh, lúc phát hiện ba cô nhân viên bán hàng vốn đang vô cùng nhiệt tình nhìn mình với ánh mắt như trò cười, tim hắn liền thót lại.
“Tôi… vừa nãy tôi chỉ nói thế thôi! Giữa nơi công cộng đông người này, cậu có tiền thì giỏi lắm chắc? Ra vẻ cái gì chứ? Cậu dựa vào đâu mà bắt tôi quỳ?”
Hắn vừa dứt lời, một con dao găm sắc bén đã kề ngay trán.
Bị hơi lạnh trên mũi dao kích thích, giọng nói ngông cuồng của Hình Siêu lập tức im bặt, cả người run bắn lên, không dám thở mạnh.
Phùng Linh Nguyệt đã mất kiên nhẫn từ lâu, cô ấy hơi nghiêng mũi dao, ngắm đúng vào mắt Hình Siêu.
“Chủ nhân bảo anh quỳ, tôi chỉ cho anh ba giây để suy nghĩ thôi đấy”.
“Một”.
Phịch.
Chân Hình Siêu nhũn cả ra, cứ thế quỳ phịch xuống đất.
Phùng Linh Nguyệt lướt dao qua tai và mắt hắn, giọng nói lạnh lùng.
“Anh nói xem, anh không cần tai trái hay là không cần mắt phải?”
Tốc độ phản ứng của Hình Siêu cực nhanh.
“Chị…”
“Hử?”
“Chị dâu…”
“Có gì nói nhanh!”
“Anh! Chị dâu! Mọi người tha cho tôi đi, là tôi lớn lối, tôi đáng bị sét đánh!”
Hình Siêu nói xong, nước mắt bắt đầu giàn giụa, bộ dáng còn thê thảm hơn bố chết.
Ánh mắt Phùng Linh Nguyệt tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ.
Đúng là đồ nhát gan.
Trần Thái Nhật quay đầu nói với cô lao công Lý: “Đừng lề mề nữa, cô dẫn bọn cháu đi xem căn mẫu đi”.
Phùng Linh Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, cất con dao găm đi.
Hình Siêu lập tức như được cứu từ địa ngục trở về, hai tay giơ lên cao, dập đầu rất khí thế.
“Cảm ơn đại ca tha mạng!”
Loại người không ra gì này, Trần Thái Nhật cũng không có tâm trạng để mắt đến.
Cô lao công Lý đi trước dẫn đường, Trần Thái Nhật cùng hai cô gái theo sau, sắp ra khỏi văn phòng kinh doanh.
Đột nhiên, tiếng cộp cộp vang lên, ba cô nhân viên bán hàng lao tới trước mặt họ với tốc độ như tên bắn, khuôn mặt ai cũng nở nụ cười vô cùng ngọt ngào.
“Chào anh! Tôi đã nhìn ra từ lâu rồi, anh mới là cậu ấm thực sự!”
“Phải đấy, hôm nay là ca làm của tôi, tôi có thể phục vụ anh một cách chuyên nghiệp nhất!”
“Cút hết sang bên cạnh cho tôi, tôi là trưởng nhóm, khách hàng quan trọng như vậy phải do nên tiếp đón, nếu anh đây không vui thì các cô có chịu trách nhiệm được không?”
Ba người tôi một câu cô một lời, giở đủ trò để thu hút sự chú ý của Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật nhíu mày.
“Để cô Lý đưa tôi đi là được rồi, các cô thì cút đi”.
Giọng nói lạnh lùng, khí thế tỏa ra, ba cô gái lập tức cảm giác được sự nguy hiểm, không khỏi cứng đờ người lại.
Lúc này, Trần Thái Nhật chẳng khác gì một thanh đao báu vô cùng sắc bén, dường như chỉ cần lại gần anh là sẽ bị tổn thương trí mạng.
Ba cô nhân viên bán hàng đã bao giờ gặp phải tình cảnh này, ai nấy răng va lập cập, vội vàng tránh ra.
Trần Thái Nhật thu lại khí thế, đang định rời đi.
Cô nhân viên tóc ngắn ở phía sau không cam lòng nói: “Cô ta không phải là nhân viên bán hàng chính thức, anh mà không mua từ tay chúng tôi thì không được giá ưu đãi đâu”.
Cô nhân viên có chất giọng õng ẹo cũng đứng bên cạnh thả mồi với giọng nói ngấy muốn chết.
“Anh nghĩ cho kĩ đi, nếu anh mua từ tay chúng tôi, sáu căn biệt thự thì ít nhất có thể xin giảm giá cho anh hơn trăm nghìn tệ đấy!”