Trần Thái Nhật vừa đi đến cổng chính của Đại Lâm Tự, đột nhiên phát hiện bầu không khí lạ thường.
Tất các các võ sĩ tiến hành ghi danh tuyển chọn hội đấu võ thuật đang vây thành một vòng lớn, bàn tán sôi nổi.
Ngay cả ba người phụ trách ghi danh của liên đoàn võ thuật cũng đứng lên bàn hóng hớt.
“Mọi người đoán xem, mọi người đoán xem, ai sẽ thắng đây?”
“Tôi thấy chắc chắn là tên to con sẽ thắng, kim thân Mật Tông La Hán của hắn đã thành hình rồi, vũ khí bình thường vừa đụng vào sẽ gãy”.
“Quỷ tóc đỏ đó là vũ khí bình thường à? Đao người hợp nhất đó! Đều là võ sĩ hạng trung, tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất, tôi cảm thấy tên tóc đỏ có thể thắng”.
“Thật không ngờ, hội đấu võ thuật chưa bắt đầu, đã có một màn kịch đặc sắc như vậy”.
“Đúng đó, đúng đó, xem đến nỗi tôi cũng sôi trào nhiệt huyết, tôi cũng muốn xuất trận rồi!”
“Xì, anh mới hạng ba, qua đó làm đệm chân à?”
Vừa nghe người xung quanh nghị luận, sắc mặt Trần Thái Nhật đã tối sầm lại.
Anh thẳng thừng tách đám hóng chuyện này ra hai bên.
“Tên mập chết tiệt, có ngon thì mày ngăn lại đi! Tao xem cái bụng thép của mày có thể chống đỡ đến khi nào?”
Hà Cuồng khí thế đứng trên một tảng đá bên cạnh, tay phải hơi run, da bên ngoài bàn tay đã ứ thành màu tím, trông bộ dạng là hậu quả của đao tay chém phải vật cứng.
“Quỷ tóc đỏ! Mẹ nó, từ trước đến nay Kim Man tao đều xem người khác như bao cát, hôm nay mày lại dám dùng tao để mài đao, tao nhất định phải để mày ngồi dưới mông làm bồn cầu!”
Chiến sĩ cao hơn hai mét như núi thịt này chính là võ sĩ Kim Man từng gặp phải trên bậc thang lúc leo núi.
Hắn có mũi nhỏ mắt nhỏ, búi một kiểu tóc phong cách dân tộc, lúc này lỗ mũi đang thở phì phò.
Cơ bắp toàn thân lóe lên màu vàng nhàn nhạt, nhưng trên bụng có vài vết cắt, rỉ máu tươi, rõ ràng là kim thân bị phá.
Hai tên này không đấu võ trên bậc thang leo núi, mà lại thẳng thừng đánh nhau ở Đại Lâm Tự.
Trần Thái Nhật quả thật thấy cạn lời.
Để Hà Cuồng một mình trong một đám võ sĩ tuyệt đối là một sai lầm, với tính cách này của hắn, mua bừa chai nước cũng có thể bị phun đầy mặt.
Đúng lúc gặp được Kim Man, hai người vốn dĩ đã có khúc mắc, bây giờ không có gì ràng buộc nên đã đánh nhau tại chỗ luôn.
Có điều xem tình hình thắng thua thì Hà Cuồng cũng không chịu thiệt.
Trần Thái Nhật quan sát tỉ mỉ một lát.
Thực lực của Hà Cuồng chắc hẳn phải hơn Kim Man một chút.
Kim thân của Kim Man đã bị phá, nếu tiếp tục đánh thì sẽ bị thương nặng hơn.
“Hà Cuồng! Anh làm cái trò gì đó?”
Vừa nghe tiếng hét, Hà Cuồng suýt nữa đã ngã thẳng từ trên tảng đá xuống, bỗng chốc hai chân mềm nhũn, tóc đỏ dựng đứng cũng không có tinh thần.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt đanh lại, trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.
Mũi chân hắn chĩa xuống đất, xoay người như diều hâu, quay người lộn vòng ba trăm sáu mươi độ.
Phịch một tiếng, hắn quỳ thẳng xuống trước mặt Trần Thái Nhật.
“Đại… đại ca, tôi sai rồi, đánh người không đánh mặt, xin anh giơ cao đánh khẽ”.
Không gian lặng ngắt như tờ.
Chớp mắt mọi người bật cười lớn!
“Ha ha ha, sao quỷ tóc đỏ đột nhiên sợ hãi vậy?”
“Đây là đại ca của hắn à? Ha ha, buồn cười chết mất”.
“Trông bộ dạng hình như có vẻ rất sợ”.
Thấy hắn hùng hổ như vậy, mọi người vốn dĩ còn cho rằng hắn muốn ra tay với Trần Thái Nhật, thì ra là van xin.
Kim Man cũng phát hiện sự có mặt của Trần Thái Nhật, đột nhiên toàn thân giật thót.
Trần Thái Nhật quay đầu liếc nhìn hắn: “Anh nói thế nào?”
Kim Man hơi căng thẳng nuốt nước bọt: “Đây là chuyện của tôi và quỷ tóc đỏ, lần này là hắn chủ động khiêu khích, tôi và anh không thù không oán, anh đừng nhúng tay vào!”
Lông mày Trần Thái Nhật nhướng lên, vừa định mở lời.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng kêu kinh ngạc.
“Hồng Đỉnh Kim Phật đến rồi!”
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, ngay cả ba nhân viên làm việc của liên đoàn võ thuật cũng run lẩy bẩy.
Hồng Đỉnh Kim Phật - Ba Ngạn Na!
Một trong bảy đại trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, cao thủ hạng chín của bảng chiến lực Giảng Võ Đường!
Trừ Phật pháp uyên thâm, năng lực cao siêu, hàng năm Ba Ngạn Na còn cứu trợ thiên tai ở khu vực biên cương Mông Nội, rất được lòng dân.
Nhắc đến ông ta, các võ sĩ đều giơ ngón cái lên tán thưởng.
Đó là một loại kính nể từ trong tâm.
Thân hình to lớn của Kim