Trần Thái Nhật vừa dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên.
Trưởng lão liên đoàn võ thuật Ba Ngạn Na cũng ngờ vực, cẩn thận quan sát Hàn Tâm Nhụy, như muốn nhìn ra gì đó từ sắc mặt của cô ta.
Lúc này, nụ cười trên mặt Hàn Tâm Nhụy cũng biến mất.
Khuôn mặt thanh tú đáng yêu như toát lên sự lạnh lùng, nhìn Trần Thái Nhật với vẻ cảnh cáo.
“Anh này, anh nói gì vậy, sao tôi không hiểu gì cả?”
Trần Thái Nhật bất lực lắc đầu, chậm rãi nói.
“Luyện võ phải chú ý đến sự tiến bộ từng bậc, cô mới chỉ hai mươi tuổi đầu nhưng đã dùng đến bí pháp khắc chế tiềm lực của cơ thể, cưỡng ép thăng cấp lên hạng sáu, có thể lừa người khác nhưng không gạt được tôi đâu”.
“Xương và cơ của cô đã không thể chịu được áp lực mạnh từ chân khí hạng sáu trong cơ thể từ lâu, nhất là tim. Chắc chắn trong một năm trở lại đây, vô số lần tim đập nhanh khiến cô cũng sợ hãi nhỉ?”
Hàn Tâm Nhụy im lặng hồi lâu, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, trịnh trọng nhìn Trần Thái Nhật.
“Sao anh lại nhìn ra được, dựa vào đâu mà nói tôi không sống được qua một tháng?”
Trần Thái Nhật bình tĩnh, thản nhiên nói.
“Sở dĩ lúc vượt qua cửa thứ ba, cô thể hiện dè chừng, không phải là để bảo toàn thực lực, mà là vì mỗi lần cô bộc phát toàn bộ sức mạnh thì có khả năng khiến tim ngừng đập”.
Sắc mặt Hàn Tâm Nhụy dần lộ ra vẻ sợ hãi, khuôn mặt vốn dĩ xinh xắn lại hiện rõ vẻ sợ hãi khi đối mặt với cái chết.
“Tôi nghe được tiếng dòng chảy của máu trong người cô, trong vòng một tháng đã có năm lần tim ngừng đập, trong ba mươi ngày tới sẽ phát tác ít nhất ba lần nữa, đến lúc đó ngừng rồi sẽ không đập lại được nữa”.
Trần Thái Nhật dừng lại vài giây, dửng dưng nhìn cô gái trước mặt.
“Cho nên, tôi có nói sai không?”
Hàn Tâm Nhụy đứng ở đó, cả người như rơi vào hầm băng, vẻ mặt không còn thư thái và hoạt bát nữa, ánh mắt lóe lên như nhìn thấy kết cục của mình.
Hàn Tâm Nhụy chậm rãi bước lên trước, đến trước mặt Trần Thái Nhật.
Phịch.
Hai đầu gối quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng.
“Anh Trần, xin hãy cứu tôi! Tôi tình nguyện làm bất cứ chuyện gì!”
Lúc này Hàn Tâm Nhụy không còn là cao thủ hạng sáu thực lực cao cường, làm người khác kinh ngạc trên hội đấu võ thuật nữa, mà đã trở thành một người đáng thương chỉ ước ao được tiếp tục sống.
Trần Thái Nhật không cảm xúc nói: “Tôi vừa nói rồi đấy, chỉ cần cô có thể dùng toàn lực đánh thắng được Hà Cuồng thì tôi sẽ giúp cô”.
Hà Cuồng đứng bên cạnh, chảy đầy mồ hôi.
“Đại ca, anh nói vậy là muốn cô gái này liều mạng đánh với tôi đấy à?”
Ba Ngạn Na ở bên cạnh cũng rất khó hiểu: “Cậu Trần, cậu làm vậy rốt cuộc để làm gì? Chẳng phải Hà Cuồng là đàn em của cậu sao?”
Trần Thái Nhật ngẩng cao đầu lên, ánh mắt hiện lên khí thế từ trên cao nhìn xuống.
“Tôi dẫn Hà Cuồng đến tham gia hội đấu võ thuật là để rèn luyện cho anh ta, để anh ta có thể đại diện cho lớp võ sĩ thế hệ mới của thành phố An Thành tạo dựng uy danh!”
“Nhưng bản thân tôi cũng là giám khảo của hội đấu võ thuật, các ông nói xem nếu là người khác thì sẽ nghĩ thế nào?”
Bỗng đầu của Hà Cuồng lóe sáng, sắc mặt hắn cũng dần trở nên nghiêm túc.
“Họ sẽ nghĩ võ sĩ An Thành chúng tôi được ông quan tâm hơn, nhất định sẽ gian lận để thắng cuộc thi bằng cách đi cửa sau”.
Ánh mắt Trần Thái Nhật lóe sáng: “Đúng vậy!”
“Cho nên tôi muốn nói cho mọi người biết, tôi sẽ để đối thủ của Hà Cuồng chiến đấu với thái độ đặt cược tính mạng, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự thiên vị nào”.
Dứt lời, Trần Thái Nhật bày ra vẻ nghiêm túc, hiếm khi trịnh trọng nhìn Hà Cuồng.
“Thiên phú của anh không tệ, hội đấu võ thuật là viên đá mài tốt nhất, chỉ có không ngừng thử thách cực hạn của bản thân thì anh mới có thể bước vào hàng ngũ võ sĩ đỉnh cấp. Có thể chứng minh võ thuật của mình, dù có chết trên sàn đấu cũng chẳng sao!”
Lời này của anh khiến mọi người đều dậy sóng trong lòng!
Rốt cuộc võ sĩ tồn tại vì mục đích gì?
Có người tập võ để mưu sinh, có người để trả thù.
Còn Trần Thái Nhật lại chỉ ra cho mọi người một nguyên tắc.
Võ thuật tồn tại là để vượt qua bản thân!
“Hà Cuồng, dùng hết sức đi, chỉ cần anh có thể sống sót qua trận này của hội đấu võ