Mắt Hà Cuồng đau xót khủng khiếp, nhưng vì suy nghĩ phải thắng, tay trái hắn vẫn vung ra một đao đủ để cắt vàng phá ngọc.
Dù nhắm mắt thì hắn vẫn nhớ như in vị trí của Hàn Tâm Nhụy.
Vừa rồi yết hầu hắn đã cảm nhận được sự lạnh lẽo như băng, dường như sắp bị một kiếm cắt đứt cổ, trong lúc liều mạng, Hà Cuồng cũng muốn chết cùng nhau luôn.
Nhưng sự lạnh lẽo băng giá đó lại đột ngột biến mất.
Tuy trong lòng thấy khó hiểu, nhưng tay Hà Cuồng vẫn không hề dừng lại.
Đao phong rít gào, chỉ sau 0,01 giây là trúng mục tiêu.
Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên.
"Ha ha ha, tôi thắng rồi!"
Hà Cuồng ngông nghênh gầm lớn một tiếng, trong lòng tràn trề hy vọng.
Đột nhiên, một giọng nữ vô cùng kinh hãi vang lên.
"Sao có thể chứ?"
Hà Cuồng sửng sốt.
Giọng của Hàn Tâm Nhụy?
Chẳng phải cô ta đã bị chém trúng rồi sao? Sao vẫn có thể lên tiếng được chứ?
Còn nhát kiếm cô ta đâm mình thì sao?
Hắn đợi mấy giây mà xung quanh vẫn vô cùng yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi.
Hà Cuồng thực sự không thể chịu được trạng thái mất cảm giác thế này.
Hắn mạo hiểm rủi ro có thể bị Hàn Tâm Nhụy tấn công, giơ tay phải lên lau mắt.
Trong màu đỏ mơ hồ, hắn chậm rãi mở mắt, khôi phục thị lực.
"Vãi chưởng! Đại ca! Anh muốn chết à?"
Hà Cuồng biến sắc, suýt nữa thì quay người bỏ chạy với tốc độ tên bắn.
Bởi vì hắn nhìn thấy đao trúc đủ để giết người của mình chém đúng vào cổ một người vô cùng chuẩn xác.
Trần Thái Nhật!
Hàn Tâm Nhụy ở phía đối diện thì trợn tròn hai mắt.
Nhát kiếm của cô ta cũng trúng mục tiêu.
Mũi đao đâm trúng lồng ngực một người.
Vẫn là Trần Thái Nhật!
Đây đúng là chuyện kinh hoàng nhất của năm.
Hy vọng sống của Hàn Tâm Nhụy nằm trong tay Trần Thái Nhật, vậy mà bây giờ cô ta lại ngoài ý muốn đâm xuyên tim cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Soạt!
Sáu đại trưởng lão của liên đoàn võ thuật ngồi ở bàn giám khảo đều đứng hết lên, khuôn mặt tỏ vẻ khó tin.
Khán giả vây xem cũng trở nên ồn ào.
Lẽ nào để cứu mạng hai người mà Trần Thái Nhật hi sinh chính mình?
Đúng lúc này, mọi người bỗng phát hiện sự việc có vẻ sai sai.
Tuy Trần Thái Nhật bị đao kiếm đâm trúng, nhưng không hề chảy máu.
Vù vù!
Tiếng rung của kim loại bỗng chốc vang lên.
Chiếc áo mỏng manh của Trần Thái Nhật đột nhiên rách tan tành, để lộ cơ bắp hoàn hảo như điêu khắc.
Hình dáng như tượng tạc, ánh sáng như kim loại, dưới ánh mặt trời dường như mang theo một quầng sáng.
Trữ La Thành ở bàn giám khảo tỏ vẻ không thể tin được, kinh ngạc tự lẩm bẩm.
"Không thể nào, tại sao đến làn da cũng không có vết xước chứ?"
Ánh mắt Trần Thái Nhật tập trung, hét lên một tiếng.
"Phá!"
Cạch!
Đao chém trên cổ và kiếm đâm vào lồng ngực run rẩy rất mạnh, rồi hóa thành những mảnh vụn bay đầy trời.
Hà Cuồng và Hàn Tâm Nhụy cũng bị một luồng xung kích rất mạnh hất bay, ngã sấp xuống đất.
Trần Thái Nhật như thiên sứ giáng trần, cả người tắm trong ánh mặt trời, giọng nói sang sảng rõ ràng.
"Hà Cuồng chém một cây trúc khô thành ba thanh đao trúc, nếu nối liền nhau sẽ tạo thành một thanh đao dài sáu mét, dưới đòn tấn công này, tỷ lệ võ sĩ hạng sáu bị giết chết là chín mươi phần trăm".
"Hàn Tâm Nhụy, trong tình huống cận kề cái chết đã thể hiện ý chí cực mạnh, phun máu như mũi tên, đầu tiên làm hỏng giác quan của đối thủ, sau đó vẫn có thể tung một nhát kiếm trí mạng trong trạng thái bị thương nặng".
"Tổng hợp lại thì Hàn Tâm Nhụy hơn một bậc, trận này, võ sĩ độc hành Hàn Tâm Nhụy thắng!"
Sau khi Trần Thái Nhật tuyên bố, tất cả mọi người đều im lặng, sau đó...
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Đặc sắc quá!
Trận đấu này có thể coi là trận đẳng cấp của các võ sĩ hạng trung, quả nhiên không khiến mọi người thất vọng, thậm chí bước ngoặt và mức độ kích thích còn vượt xa mong đợi của mọi người.
Các võ sĩ luôn mong muốn có thể chứng kiến những trận đấu sinh tử đặc sắc. Những trận đấu này có thể mở mang tầm mắt và nâng cao giác ngộ của họ về võ đạo.
Nhưng trong nội bộ võ sĩ Hoa Hạ khá đoàn kết thì những trận đấu sinh tử rất ít ỏi.
Nhưng trận đấu hạng trung này lại chẳng kém gì một trận đấu sinh tử cấp cao nhất.
Mọi người xem mà đều hô đã quá!
Quan trọng nhất là hai bên tham gia thi đấu đều là những võ sĩ đỉnh cấp hạng trung của võ đạo Hoa Hạ. Sau trận giao đấu sống chết, bọn họ đều đã sống lại.
Giới võ đạo Hoa Hạ đã lựa chọn giữ lại hai tiềm năng đỉnh cấp nhất.
Tất cả là nhờ Trần Thái Nhật.
Đầu tiên anh khiến hai võ sĩ phải liều mạng thi đấu, sau đó lại ngăn cản hai bên cùng chết với nhau nhờ vào thực lực mạnh mẽ không gì địch nổi.
Đột nhiên mọi người lại nhớ đến lời đánh giá của Ba Ngạn Na dành cho Trần Thái Nhật.
Chính là tấm gương!
Người như vậy sao có thể không khiến người ta kính trọng chứ?
Vẻ mặt Trần Thái Nhật vẫn ung dung, dường như anh chỉ làm một chuyện cỏn con.
Anh nhận chiếc áo mới Genko đưa cho, mặc vào chỉnh tề, rồi chậm rãi bước đến trước mặt Hàn Tâm Nhụy khóe miệng dính máu.
"Cô làm tốt lắm, đã thắng vụ cá cược của tôi, cô sẽ không phải chết".
Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Hàn Tâm Nhụy lập tức đỏ bừng vì kích động.
Nước mắt bỗng chốc tuôn rơi.
Cô ta quay mặt về phía Trần Thái Nhật, quỳ xuống đất, cúi đầu sát đất, dập đầu ba cái.
"Cảm ơn anh đã cứu mạng, cho dù đời này làm nô làm tỳ thì tôi cũng không một lời oán thán!"
Vẻ mặt Trần Thái Nhật bình tĩnh: "Buổi tối đến khách sạn đợi tôi, không cần thi đấu nữa, nếu còn đánh thì trái tim cô sẽ nổ tung".
"Tôi xin nghe anh hết".
Hàn Tâm Nhụy ôm ngực, chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ sùng bái, ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật đầy tha thiết.
Trần Thái Nhật xua tay, rồi nhìn về phía Hà Cuồng đang ngây người đứng bên cạnh.
"Anh..."
Hà Cuồng chẳng nói chẳng rằng, khí trầm đan điền, cơ thể to lớn chấn động.
Rồi quỳ xuống.
"Đại ca, tôi sai thật rồi! Nếu biết nhát đao kia chém trúng anh, cho dù phải tự móc hai mắt thì tôi cũng tuyệt đối không ra tay".
"Xì, anh mà có thể khiến tôi bị thương sao?"
Bốp bốp bốp, lại dập đầu ba cái.
"Cho tôi một nghìn lá gan tôi cũng không dám! Đại ca uy lớn bằng trời!"
"Thôi được rồi, đừng có nịnh hót nữa!"
Giọng nói Trần Thái Nhật tỏ ra trịnh trọng.
“Lần này đã đạt được mục đích nổi tiếng khắp nơi, anh khổ luyện trong thời gian ngắn đúng là đã tiến bộ rất nhiều. Nhưng trận đấu này có kích thích rất lớn với anh, xong trận anh hãy nghiền ngẫm, sớm