Trần Thái Nhật nhận được ba thứ của nhà họ Lôi.
Một tờ cam kết hủy bỏ hôn ước với Thẩm Mộng Hàm.
Một chi phiếu trị giá tám triệu tệ để bồi thường.
Cuối cùng là một tờ giấy mời mạ vàng.
“Kính gửi cậu Trần, lễ quyên góp từ thiện Ái Tâm và bữa tiệc của nhà họ Lôi sẽ được tổ chức tại nhà hàng ở tầng cao nhất của khách sạn Hâm Huy, rất mong cậu sẽ đến tham gia”.
Người ký tên là gia chủ của nhà họ Lôi, Lôi Hằng.
Lúc rời khỏi bữa tiệc đính hôn, Trần Thái Nhật đã đưa ra ba điều với nhà họ Lôi.
Hủy bỏ hôn ước, bồi thường tiền mừng, quyên góp ba mươi triệu làm từ thiện.
Không ngờ nhà họ Lôi lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy.
Hơn nữa còn tỏ vẻ rất khiêm nhường, tổ chức hẳn lễ quyên góp, đồng thời gửi giấy mời cho anh.
Trần Thái Nhật xoa cằm.
Các gia tộc giàu có ở An Thành cũng không phải dễ bắt nạt.
Nghe lời như vậy thì sao sống được trong giới nhà giàu chứ?
Chắc chắn bữa tiệc từ thiện này của nhà họ Lôi sẽ không đơn giản như bề ngoài.
Sợ là Hồng Môn Yến!
Nhưng, cho dù là núi đao biển lửa, trong mắt Trần Thái Nhật cũng là chim hót hoa thơm.
Chẳng có gì phải sợ cả.
Bởi vì anh mạnh!
“Tề Vũ, ba ngày sau đến bữa tiệc từ thiện này với tôi”.
“Vâng”.
“Mời một nhà thiết kế giỏi nhất, dựa theo bố cục nhà ở của vương hầu cổ đại, biến ngôi nhà của họ Thẩm thành một đại viện trên cơ sở sẵn có, mua cả đất xung quanh nữa”.
“Không vấn đề gì”.
…
Ba ngày sau.
Khách sạn Hâm Huy.
Đây là khách sạn năm sao cao cấp nhất ở thành phố An Thành, cao bốn mươi tầng, phòng tiệc hình tròn ở tầng cao nhất luôn là lựa chọn hàng đầu của các gia tộc giàu có khi tổ chức tiệc.
Trước khách sạn, người xe nô nức tấp nập.
Các cô gái xinh đẹp mặc váy dạ hội và các chàng trai thành công mặc vest đi giày da, chậm rãi bước từ bãi đỗ xe vào khách sạn, rõ ràng là đến để dự tiệc.
Trong đám người đó, chiếc áo gió màu đen của Trần Thái Nhật và chiếc áo da bó sát của Tề Vũ vô cùng lạc lõng, khiến ai nấy đều phải ngoái nhìn.
“Bày trận lớn thế này, chắc là phải quá nửa những người giàu có nổi tiếng của An Thành đến đây nhỉ?”
Trần Thái Nhật cảm nhận thấy một bầu không khí rất bất thường.
Những người thành công quý tộc giàu có của cả An Thành đều đến tham gia bữa tiệc từ thiện này, nếu nhà họ Lôi gây chuyện gì thì đúng là chuyện lớn của cả thành phố.
Trần Thái Nhật dẫn theo Tề Vũ bước vào đại sảnh khách sạn, trong đám người đông đúc, đột nhiên vang lên tiếng kêu the thé của một người phụ nữ.
“Đồ hồ ly tinh, sau này cô tránh cậu chủ Hà thật xa vào, nếu còn dám xuất hiện trước mặt bọn tôi, tôi sẽ cào nát cái mặt này của cô!”
Một người phụ nữ mặc váy dạ hội trễ ngực màu tím, trang điểm rất đậm, đang chỉ vào một người phụ nữ khác bên cạnh mắng mỏ.
Không ít người nhìn về phía phát ra giọng nói.
Người phụ nữ bị chửi rủa mặc bộ váy liền màu hồng, tóc dài thướt tha, vóc dáng yêu kiều, mỗi hành động đều thu hút sự chú ý của người khác.
Cô đeo hoa tai ngọc trai đen, góc nhìn nghiêng chẳng khác gì nữ thần Hy Lạp, khiến người ta phải kinh ngạc, sự quật cường trong ánh mắt càng tăng thêm phong thái.
Lại gần nhìn, Trần Thái Nhật bỗng ngây cả người.
Tuy anh là người không bao giờ để lộ vui buồn trên mặt, nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Anh bước tới, tóm lấy cổ tay người phụ nữ đeo hoa tai kia.
“Vân Vũ Tuệ! Em vẫn còn sống sao?”
Người phụ nữ đeo hoa tai ngọc trai này giống hệt mối tình đầu của anh, người đã sinh cho anh một đứa con – Vân Vũ Tuệ!
Lẽ nào người chết rồi còn sống lại?
Trong lòng Trần Thái Nhật nổi lên giông tố.
Người phụ nữ đeo ngọc trai nghe thấy tiếng gọi của Trần Thái Nhật, sắc mặt cũng vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Anh là ai? Sao anh biết tên của chị gái tôi?”
“Chị gái?”
Trần Thái Nhật nghe thấy vậy, khẽ buông cổ tay người phụ nữ ra, thở dài.
“Hóa ra cô ấy chết rồi, thảo nào các cô lại giống nhau đến thế”.
Đối phương nhìn Trần Thái Nhật bằng đôi mắt tuyệt đẹp, mang theo sự khó hiểu và hoài nghi.
“Tôi tên là Vân Vũ Phi, gặp phụ nữ thì nên giới thiệu tên của mình trước chứ”.
“Trần Thái Nhật, chắc cô cũng nghe nói rồi”.
Hả?
Vân Vũ Phi che miệng, đôi mắt lập tức lộ vẻ thù địch, lùi về sau hai bước.
“Là anh? Anh là bố của Sở Sở! Chính anh đã hại chết chị tôi!”
Trần Thái Nhật đã hiểu ra.
Người phụ nữ trước mặt này chính là em vợ anh, con của anh được đặt tên là Sở Sở.
Vân Vũ Phi, thậm chí là cả nhà họ Vân, rõ ràng vẫn coi anh chính là hung thủ giết hại Vân Vũ Tuệ!
“Sở Sở? Là con gái tôi sao? Con bé… ở An Thành à?”