Lúc đại trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ - Không Huyền phương trượng đối mặt với Trần Thái Nhật, hoàn toàn có thể dùng bốn chữ để hình dung.
Hết sức lo sợ.
Kiểu thái độ này khiến mọi người tham gia hội đấu võ thuật ở đây đều không thích ứng nổi.
Bởi vì nó quá khác thường.
Một cao thủ hạng chín đức cao vọng trọng của bảng xếp hạng chiến lực Cửu Châu Hoa Hạ, căn bản không cần a dua nịnh hót với bất kỳ ai.
Cho dù là thống soái của Hoa Hạ, quan chức cao nhất có đến đây thì cũng nói nói cười cười, ngang vai ngang vế.
Nhưng đối mặt với Trần Thái Nhật, Huyền Không phương trượng lại cứ như đang… theo đuổi thần tượng.
Mọi người ở đây nhìn thấy cảnh tượng kiểu chủ nghĩa hiện thực huyền bí này, căn bản đã không dám tiếp tục suy đoán thân phận của Trần Thái Nhật.
Bởi vì tất cả mọi người đều ý thức được, cảnh giới và cấp độ của Trần Thái Nhật, e là khác xa một trời một vực với mình.
Giống như con kiến không cách nào tưởng tượng được độ cao của con voi.
Không Huyền còn tiết lộ một bí mật động trời.
Bảng đánh giá chiến lực Cửu Châu của toàn võ sĩ Hoa Hạ, căn bản sẽ không có tên của Trần Thái Nhật.
Vậy mà nguyên nhân lại là bảng danh sách không xứng với thân phận của anh sao?
Mọi người ở đây đều nhìn lên bảng danh sách đó, đây cũng là bảng danh sách được công nhận là có thực lực và có quyền uy nhất Hoa Hạ.
Không Huyền phương trượng nói như vậy, cảm giác của mọi người dường như bản thân đã từ tuyển thủ chuyên nghiệp biến thành tuyển thủ nghiệp dư chỉ trong chớp mắt.
Thương Vương – Trữ La Thành đứng bên cạnh, trên gương mặt đầy vẻ sợ hãi, không nhịn được đã tự lẩm bẩm.
“Thì ra, tôi đã dốc toàn lực rồi mà cậu ta vẫn chưa dùng chút sức lực nào sao?”
Ánh mắt mọi người nhìn sang Trần Thái Nhật, đã không còn là ngửa mắt trông lên giữa người với người nữa.
Thoáng chốc đã giống cảm giác người phàm đối diện với thiên thần.
Thần bí, cao vời vợi, không thể đoán được.
Trần Thái Nhật tùy ý xua tay.
“Đứng lên nói chuyện đi, những năm nay, ông cũng đã tiến bộ không ít”.
Không Huyền đứng dậy, mặt mang theo vẻ xấu hổ.
“Không thể ra sức trấn thủ biên cương Cửu Châu, quả thật là hổ thẹn”.
“Ông có thể dẫn dắt tốt liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, bồi dưỡng không ít nhân tài, về điểm này ông đã làm rất tốt, tiếp tục cố gắng đi”.
Không Huyền phương trượng vội gật đầu.
Trần Thái Nhật nói vài câu xã giao, bày tỏ an ủi và tán thưởng.
Mỗi câu Không Huyền phương trượng đều trả lời nghiêm túc, cứ như đang báo cáo công việc với lãnh đạo.
Tất cả mọi người ở đây, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
…
Cuối cùng, hội đấu võ thuật thế giới của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, cấp cao quyết chiến đã kết thúc bởi sự toàn thắng của Trần Thái Nhật.
Ba người Cái Thiên Nhiên, Đạt Ba và Thích Không Võ trọng thương đưa đến bệnh viện cứu chữa.
Bọn họ vốn cho rằng kiếm một cơ hội tốt để xung kích thăng hạng, kết quả lại chọn một người không nên chọn nhất.
Buổi trưa, trong bảo điện Đại Hùng của Đại Lâm Tự.
Trần Thái Nhật dẫn bảy đại trưởng lão của liên đoàn võ thuật, dâng hương cầu phúc với tượng phật trong chùa.
“Ông trời trên cao, xin phù hộ của Hoa Hạ của con muôn đời thái bình, võ thuật hưng vượng”.
Sau khi đốt ba nén nhang, Trần Thái Nhật xoay người, mang theo một khí thế bá vương.
“Hôm nay, hội đấu võ thuật của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ chính thức kết thúc, mong mọi người ngồi đây tiếp tục cố gắng tiến xa hơn, sớm ngày trở thành trụ cột vững chắc trên bảng xếp hạng chiến lực Cửu Châu”.
“Rõ!”
Ba bốn trăm võ sĩ bên dưới cùng hô to hưởng ứng.
Trong lễ trao giải có giải thưởng lớn do liên đoàn võ thuật Hoa Hạ đích thân trao tặng.
Võ sĩ xuất sắc nhất trong hạng trung và hạng thấp đều có thể nhận được giải thưởng lớn một trăm triệu tệ bằng tiền mặt!
Bình thường các võ sĩ tu luyện vất vả, cũng rất ít ai có công việc làm thêm.
Cho nên có thể nhận được số tiền lớn như vậy, có thể gọi là giúp người khi gặp nạn.
Hạng cao… không có người xuất sắc, bởi vì toàn bộ người tham gia đều bị Trần Thái Nhật đánh bại trong phút chốc.
Bảy đại trưởng lão của liên đoàn võ thuật, toàn bộ đều mặc trang phục lộng lẫy, Trần Thái Nhật đứng ở vị trí trung tâm của mấy người họ.
Đầu tiên là võ sĩ giải nhất hạng trung, Đông Phương Xuy Tuyết – kiếm khách Tây Cương.
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Trần Thái Nhật đích thân đeo huy chương của hội đấu võ thuật trước ngực.
“Người trẻ tuổi, tiếp tục cố gắng, sớm ngày bước vào hạng cao”.
“Vâng!”, Đông Phương Xuy Tuyết đã sắp khóc tới nơi, không biết tại sao, trong lòng hơi bùi ngùi bứt rứt.
Bị người một trông còn nhỏ hơn nhiều