Lúc Trần Thái Nhật nói ra điều kiện, mấy người ở đó đều sững sờ.
Ninh Yên Nhiên tỏ ra không thể tin được, giọng điệu còn lẫn ý thăm dò hỏi.
“Anh nói vậy chắc là không lỡ lời chứ? Chạm vào thì tính là tôi thắng sao?”
Trần Thái Nhật vẫn rất bình tĩnh.
“Tất nhiên lời tôi đã nói như bát nước đổ đi, chỉ cần cô chạm trúng tôi, hoặc để tôi chạm trúng cô thì chuyện hôm nay xem như bỏ qua. Tôi sẽ tiếp đãi các cô, tùy các cô ở đây bao lâu”.
Ninh Yên Nhiên bỗng cảm thấy kinh ngạc.
Trần Thái Nhật quá tự phụ!
Võ sĩ vung tay đụng chạm trong khi đấu là chuyện bình thường. Hầu hết các trường hợp, sự khác biệt giữa mạnh hay yếu nằm ở khả năng tấn công và phòng thủ.
Anh đánh tôi đỡ, gặp chiêu nào tiếp chiêu đó, quan trọng ở chỗ khả năng đỡ đòn và lực tấn công.
Trần Thái Nhật lại nói thẳng một điều kiện khiến Ninh Yên Nhiên không thể tin được.
Chạm trúng là thua!
Cũng có nghĩa là trước tiên Trần Thái Nhật phải tránh mọi đòn tấn công của Ninh Yên Nhiên trong khi anh đứng không động đậy.
Điều kiện đầu tiên là điều không thể nào thực hiện được!
Nếu dựa vào động tác và kỹ thuật của cơ thể để tránh thì sẽ phải cử động, mà di chuyển cũng tính là thua.
Nếu hoàn toàn không cử động thì chỉ là một cọc gỗ, sao có thể không chạm vào được?
Ninh Yên Nhiên nhíu mày, có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Còn điều kiện thứ hai mà Trần Thái Nhật nói.
Nếu anh chủ động chạm vào Ninh Yên Nhiên cũng tính là thua!
Ý câu này chẳng phải là nói Trần Thái Nhật sẽ không chủ động tấn công sao?
Không né, không tránh, không đánh.
Ninh Yên Nhiên nghĩ đến rất nhiều khả năng cuối cùng cho ra một kết luận.
Xác suất Trần Thái Nhật thua trận đấu là một trăm phần trăm!
Cuối cùng Ninh Yên Nhiên cũng xác định chuyện này, dần lấy lại bình tĩnh. Cô ta còn mỉm cười, cảm giác nắm chắc được phần thắng trong tay.
“Anh này, nếu có hứng thú như vậy, tôi sẵn sàng chơi với anh”.
Trần Thái Nhật vung tay lên.
“Đừng vội”.
“Sao vậy?”
“Tôi thua rồi thì cứ làm theo những gì vừa nói, nếu cô thua thì thế nào? Không thể cứ để một bên chiếm hời vậy chứ”.
Ninh Yên Nhiên sửng sốt, suy xét cẩn thận một lúc cuối cùng nói.
“Hôm nay nếu anh thắng tôi, tôi sẽ quỳ xuống xin bái anh làm sư phụ. Từ nay làm đệ tử của anh, chỉ nghe anh sai bảo!”
Mọi người đều sững sờ.
Cô quản lý cũng ngơ ngác.
“Yên Nhiên, như vậy có hơi quá rồi không?”
Ninh Yên Nhiên nở nụ cười hờ hững.
“Yên tâm đi, chỉ là khách sáo chút thôi, tôi chắc chắn sẽ thắng”.
Cô quản lý nghĩ một hồi cảm thấy hình như cũng không có vấn đề gì. Dù cô ta chỉ là một người ngoài cũng có thể nhìn ra, Trần Thái Nhật chỉ đang muốn nộp mạng cho người ta.
Bàn bạc xong cả rồi, Ninh Yên Nhiên thản nhiên mỉm cười quay lại nhìn Trần Thái Nhật.
“Anh này, không có vấn đề gì chứ”.
Trần Thái Nhật nhún vai: “Không thành vấn đề, bắt đầu đi”.
Trận đấu bắt đầu.
Vốn dĩ không cần tìm nơi nào khác, ở bất kỳ đâu Trần Thái Nhật cũng có thể chấp nhận thử thách.
Lần này Trần Thái Nhật không đút hai tay vào túi như thường nữa mà bình tĩnh đứng đó, mắt nhìn thẳng vào mắt Ninh Yên Nhiên.
Genko và cô quản lý lui đến mép phòng nhường lại không gian cho hai người.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Ninh Yên Nhiên nhấc tay lên, vì quy tắc quy định chỉ cần chạm trúng là thắng nên cũng không cần phải vận công đặc biệt gì để tăng sức tấn công.
Thành thật mà nói.
Ninh Yên Nhiên hoàn toàn không biết sẽ thua thế nào.
“Đắc tội rồi!”
Đôi mắt Ninh Yên Nhiên tập trung lại một điểm, chân khẽ nhón lên, dùng tư thế điểm huyệt một bước nhảy đến trước, tay phải chỉ thẳng vào ngực Trần Thái Nhật.
Trong chớp mắt, thấy ngón tay mảnh khảnh của mình sắp chạm trúng vào Trần Thái Nhật.
Thì bỗng thân hình Trần Thái Nhật trở nên mờ nhạt, mắt thường có thể thấy anh hơi nghiêng người, vừa lúc tránh được chiêu này của Ninh Yên Nhiên.
Trên mặt Ninh Yên Nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, ngón tay điểm vào khoảng không, lập tức biến ngón tay thành bàn tay vỗ lên người Trần Thái Nhật.
Nhưng cô ta không ngờ Trần Thái Nhật lại đột ngột biến thành một cây cầu sắt, hạ eo xuống chín mươi độ, tránh được chiêu này.
Ngược lại Ninh Yên Nhiên vì đánh phải vào khoảng không nên loạng choạng, vất vả lắm mới đứng vững rồi nhảy sang một bên.
Trần Thái Nhật mỉm cười: “Nhắc cô một câu, đã hai chiêu rồi đấy”.
Ninh Yên Nhiên cũng không còn vẻ bình tĩnh như lúc nãy nữa.
Cô ta đã đạt đến giới hạn thân pháp khi dùng hai chiêu này. Với thực lực hạng năm của cô ta, võ sĩ hạng sơ cấp bình thường sẽ bị điểm trúng huyệt ngay lập tức, thậm chí không có thời gian để chớp mắt nữa.
Nhưng Trần Thái Nhật lại có thể tránh được trong tích tắc chỉ cách có mấy centimet, mà