Tâm trạng trên đường trở về Yến Kinh của Ninh Yên Nhiên và đoàn xe hoàn toàn khác xa so với khi đến.
Lúc này, Ninh Yên Nhiên cứ mỉm cười suốt, trong lòng vô cùng thoải mái, giống như vừa trải qua một cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Cô ta vô thức quay đầu lại nhìn.
An Thành, thật sự là một nơi thú vị.
Có một cao nhân ẩn thế, võ công cao cường là Trần Thái Nhật.
Còn có cả vô số mỹ nhân lớn nhỏ có những nét đặc trưng riêng mà cô ta được gặp ở biệt thự nhà họ Thẩm.
Cuối cùng, bản thân cô ta còn trở thành đồ đệ của người khác.
Ban đầu không cam tâm lắm.
Bây giờ lại trở thành vui vẻ và đắc ý.
Võ công của Trần Thái Nhật tuyệt đối vượt xa tất cả mọi người trong gia tộc, vô cùng xứng đáng làm sư phụ của mình.
Hơn nữa còn tặng cho mình một bộ công pháp thích hợp nhất.
Ninh Yên Nhiên vừa kính phục lại vừa cảm kích Trần Thái Nhật.
Cứ nửa tiếng đồng hồ là bóng hình cao lớn và mạnh kẽ kia lại loé lên trong lòng thiếu nữ, khiến cô ta không khỏi cảm khái về duyên phận chốn nhân gian.
Reng reng reng.
Chuông điện thoại vang lên, cô ta nhận máy, là bạn thân nhất gọi tới.
“Đại mỹ nhân, mình xem trên mạng thì hình như mấy tin tức vớ vẩn có liên quan đến cậu đều biến mất cả rồi, sao cậu làm được thế? Bảo công ty điện ảnh nhờ người giúp đỡ sao?”
Ninh Yên Nhiên không khỏi bật cười.
“Không phải đâu, là sư phụ của mình xử lý cho, anh ấy rất lợi hại!”
“Sư phụ? Chuyện gì thế?”
“Ôi chao, Tiểu Nhuỵ, nói ra thì dài dòng lắm, đợi mình trở về Yến Kinh sẽ nói với cậu sau, dù gì anh ấy cũng là người đàn ông mạnh mẽ và lợi hại nhất mà mình từng gặp, mình cảm thấy ngay cả bố và ông nội mình cũng không đánh thắng anh ấy!”
“Khoa trương như thế sao? Mình không tin…”
“Xì, mình nói cho cậu biết, sư phụ đối xử với mình rất tốt, còn cho mình một bộ công pháp, đợi mình về tập luyện, sớm muộn gì thì danh hiệu thiếu nữ thiên tài số một kinh thành kia của cậu cũng về tay mình thôi!”
“Ha ha ha, đánh thua thì đừng có mà khóc, mình là võ sĩ hạng sáu trẻ nhất đấy!”
“Cứ đợi mà xem, về thì cùng đi ăn cơm nhé!”
Cúp điện thoại, khoé miệng Ninh Yên Nhiên khẽ nhếch lên, hai tay ôm lấy mặt, không tự chủ được lại nghĩ về người đàn ông kia.
…
Trần Thái Nhật hẹn Vân Vũ Phi và Vân Sở Sở đến một quán cà phê ăn tối.
Có vẻ như Vân Sở Sở đã đói lắm rồi, cô bé cầm lấy một cái đùi gà gặm điên cuồng, cái miệng bé xíu dính toàn dầu mỡ.
Hai người lớn cùng nhìn cô bé với ánh mắt cưng chiều, sau đó lại vô thức đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt ngập tràn vẻ dịu dàng.
Vân Sở Sở gặm được một nửa.
“Chú Trần, dì ơi, sao hai người đều nhìn cháu cười thế, mau ăn đi, để lát nữa sẽ nguội mất đó”.
Vân Vũ Phi trêu đùa: “Không nguội được đâu, dì thấy phần ăn của cả ba người chúng ta cũng không đủ cho một mình cháu ăn”.
Trần Thái Nhật nhìn con gái, dịu dàng nói: “Cháu ăn chậm thôi, không có ai giành ăn với cháu đâu”.
Vân Sở Sở lắc cái đầu nhỏ, không buồn để ý mà tiếp tục ăn.
Vân Vũ Phi cười tươi như hoa, quay đầu nhìn Trần Thái Nhật, hỏi với giọng điệu trưng cầu ý kiến: “Chúng ta tới thành phố Đông Hải, dù gì cũng là đi chơi… Hay là, dẫn theo Sở Sở đi cùng nhé?”
Trần Thái Nhật khẽ cười, gật đầu nói: “Đương nhiên là được rồi, không biết con bé sẽ vui mừng đến mức nào nữa”.
Vân Vũ Phi nhìn Trần Thái Nhật với vẻ hoài nghi.
“Người đẹp số một Hoa Hạ vốn định đến gây rắc rối cho tôi kia không biết vì lý do gì lại rời khỏi An Thành rồi, còn tỏ ý xin lỗi tôi, anh nói xem, chuyện này có liên quan gì đến anh không?”
“Xem như tôi đứng ra dẹp yên mọi chuyện đi, cũng coi như thuận lợi”.
Vân Vũ Phi tỏ vẻ hơi lo lắng.
“Vậy anh đừng dùng thủ đoạn quá kích động, tuyệt đối không được đe doạ, uy hiếp hay sử dụng vũ lực với đối phương, dù sao cô ta cũng là nhân vật của công chúng, không cẩn thận một chút sẽ thành rắc rối to”.
Trần Thái Nhật nghe vậy thì đỡ lấy trán, trầm mặc không nói gì.
Phái xe chặn đường truy sát, đấu võ biến đối phương trở thành đồ đệ… có lẽ không tính là đe dọa uy hiếp đâu nhỉ.
“Không nói về cô ta nữa, lần này đến thành phố Đông Hải, ngoài quần áo mặc khi đi chơi thì mang thêm