Vệ sĩ của Tần Phi nghe xong, không chút do dự xông tới chỗ Dương Thanh.
Thế nhưng Dương Thanh vẫn thong thả bước về phía trước như không thấy gã vệ sĩ đang lao vào mình.
“Anh rể cẩn thận!”
Mặc dù Tần Y biết Dương Thanh lợi hại nhưng vẫn không kìm được hô lên.
Châu Ngọc Thúy lại nở nụ cười âm độc, không hề lo lắng mà còn rất mong chờ.
Tần Phi thấy Dương Thanh không tránh né, bật cười: “Chắc là thằng nhãi này bị dọa ngây người, quên cả tránh né.
Đây là cao thủ tao mất một trăm nghìn mới thuê được, nhất định mày phải chết!”
Nếu anh ta biết lúc trước nhà họ Hùng từng tốn mấy triệu mời ông hoàng võ sĩ châu Phi - Sâm Ba tới để đối phó Dương Thanh, không biết anh ta sẽ nghĩ gì?
Lúc anh ta đang cười sang sảng, gã vệ sĩ đã vọt tới trước mặt Dương Thanh, tung nắm đấm ra.
“Rầm!”
Dương Thanh lười biếng đạp một cái, cơ thể nặng gần một trăm kí của gã vệ sĩ bay ra xa mười mấy mét, rơi vào cỗ quan tài chưa kịp dỡ trên xe tải.
Ngay sau đó, gã vệ sĩ ngất xỉu.
Thấy vậy, tất cả đều lặng người!
Người bình thường có thể đá một người đàn ông nặng gần một trăm kí bay xa mười mấy mét sao?
Dù nói ra cũng không ai tin, nhưng giờ đây mọi người đều được tận mắt chứng kiến.
Tên đốc công đội phá dỡ nhìn sang góc biệt thự đã bị đào ra kia, sợ hãi run cầm cập.
Tần Phi chợt im bặt, toàn thân cứng đờ.
Anh ta tốn trăm nghìn mới thuê được gã vệ sĩ này, vậy mà gã chưa chạm được vào người Dương Thanh đã bị đá bay?
Châu Ngọc Thúy trợn trừng mắt, miệng há to đến nỗi có thể nhét được một quả trứng gà.
Nhớ lại ngày trước mình từng sỉ nhục Dương Thanh, vừa rồi còn bắt anh quỳ xuống cầu xin Tầu Phi, thậm chí còn định đánh anh, bà ta sợ suýt ngất đi.
Chỉ có Tần Y hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Anh nói cho dù phải san bằng chỗ này cũng không muốn cho gia đình tôi ở đây?”
“Anh nói chuẩn bị năm cỗ quan tài này cho chúng tôi sao? Đến cả con gái tôi cũng có?”
“Anh còn nói muốn bắt tôi quỳ xuống cầu xin anh?”
“Bây giờ, anh còn muốn san bằng chỗ này nữa không? Còn muốn chuẩn bị quan tài cho con gái tôi nữa không? Còn muốn bắt tôi quỳ xuống cầu xin nữa không?”
Giọng nói của Dương Thanh cực kỳ lạnh lẽo, ngày lúc lớn tiếng.
Trong lúc nói, anh đã đi chỗ Tần Phi, bóp cổ anh ta.
“Tôi không chỉ bỏ qua cho anh một lần, cũng không chỉ cảnh cáo anh một lần.
Làm gì tôi cũng được, nhưng không được phép làm hại người nhà tôi.
Nếu anh đã không chịu nghe, tôi sẽ lấy mạng anh!”
Anh khẽ dùng sức, Tần Phi bị nhấc khỏi mắt đất.
Anh ngẩng đầu nhìn gương mặt hoảng sợ của Tần Phi, thản nhiên nói: “Bây giờ anh có lời trăng trối gì không? Nói xong tôi tiễn anh lên đường!”
Nghe vậy, Tần Phi sợ đến són tiểu ra quần.
Anh ta bị Dương Thanh bóp cổ, không nói được nên lời, chỉ có thể giãy đành đạch.
Đội phá dỡ đều choáng váng, Dương Thanh thật sự muốn giết người sao?
Châu Ngọc Thúy bị hết thảy trước mắt dọa sợ không dám hé răng nửa lời.
Sau một hồi ngơ ngác, Tần Y vội vàng xông tới: “Anh rể đừng kích động, thả anh ta ra đi.
Giết anh ta không đáng, anh hãy nghĩ tới chị em, nghĩ tới Tiêu Tiêu.
Nếu vì giết người mà anh bị bắt đi, bọn họ phải làm thế nào?”
Bởi vì không thở được, mặt mũi Tần Phi bắt đầu tím tái lại, hai đồng tử rệu rã ra.
“Anh buông tay ra đi, Tần Phi sắp chết rồi!”, Tần Y thấy Tần Phi sắp chết, hoảng sợ gào lên.
Cô ta rất lo Dương Thanh sẽ bị bắt vì tội giết người.
Đương nhiên Dương Thanh sẽ không để Tần Phi chết dễ dàng như vậy, chỉ muốn cho anh ta cảm nhận sự tuyệt vọng khi đối mặt với cái chết.
“Rầm!”
Cuối cùng Dương Thanh