"Không phải như vậy!"
Phùng Tiểu Uyển vội vàng lắc đầu.
"Nếu không phải vậy thì cô mau nhận đi.
Lâm Thiên Tường tôi không thích nợ ân tình của người khác.
Cô nhận miếng ngọc bội này rồi thì tôi mới thoải mái uống thuốc của cô kê toa được".
Lâm Thiên Tường nhìn Phùng Tiểu Uyển ân cần nói
"Tiểu Uyển, nếu ông chủ Lâm bảo em nhận thì em cứ nhận đi".
Phùng Tiểu Uyển mới vừa định từ chối nữa thì Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Nghe Dương Thanh nói vậy, Phùng Tiểu Uyển mới cất miếng ngọc bội đi.
Lúc này Lâm Thiên Tường mới chú ý tới Dương Thanh, trong lòng thoáng ngạc nhiên, không ngờ Phùng Tiểu Uyển này lại nghe lời Dương Thanh như vậy.
Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?
"Ha ha, chúc mừng ông chủ Lâm đã tai qua nạn khỏi!"
Khương Hùng bỗng cười lớn nói.
Lâm Thiên Tường nhìn Khương Hùng, trên mặt lộ ra ý cười: "Ông chủ Khương, bên cạnh ông có một thần y giỏi như vậy, thế mà ông cứ giấu diếm mãi, đúng là chẳng tử tế chút nào!"
Khương Hùng cười gượng lắc đầu nói: "Nếu có thể quen biết thần y nhỏ sớm hơn, sao tôi có thể giấu ông được chứ?"
Lâm Thiên Tường lập tức cười lớn, tâm trạng cực kỳ vui sướng.
Mặc dù không thể bước xuống cáng cứu thương, nhưng lão ta có thể cảm nhận rõ ràng vết thương của mình gần như đã được chữa lành.
Trước đây, mỗi lần phát bệnh, lão ta đều chịu nỗi đau xé tim, sống không bằng chết.
Bây giờ Phệ Tâm Cổ đã bị ép ra khỏi cơ thể, sau này lão ta không cần phải tiếp tục chịu đựng nỗi đau tột cùng kia nữa, nghĩ tới đây tâm trạng của lão ta lập tức thoải mái hơn.
"Ông Khương, nếu không còn việc khác, vậy chúng tôi đi trước đây".
Dương Thanh bỗng nói.
Hôm nay anh dẫn Phùng Tiểu Uyển đến đây vốn là để chữa bệnh cho Khương Hùng, không ngờ còn tiện tay cứu luôn ông chủ nhà họ Lâm.
Bệnh tình của Khương Hùng khá phức tạp, cần phải châm cứu một tháng nữa.
Bây giờ lại có ông chủ nhà họ Lâm ở đây, ý định muốn giải quyết ông chủ nhánh hai và nhánh ba của anh đành phải gác lại.
"Cậu Thanh, xin dừng bước!"
Khương Hùng vội vàng nói.
Khương Hùng gọi Dương Thanh như vậy khiến Lâm Thiên Tường hơi ngạc nhiên.
Khương Hùng là ông chủ nhà họ Khương thế mà lại gọi Dương Thanh là cậu Thanh một cách đầy cung kính, đã vậy còn dùng từ “xin” nữa chứ.
Điều này chứng tỏ Khương Hùng cực kỳ tôn trọng Dương Thanh.
"Ông Khương, ông còn việc gì sao?"
Dương Thanh lên tiếng hỏi.
"Tôi còn chưa giới thiệu cho cậu biết, vị này là Lâm Thiên Tường - ông chủ nhà họ Lâm một trong bốn gia tộc lớn ở Vương thành Quan".
Khương Hùng cười nói, sau đó giới thiệu với Lâm Thiên Tường: "Đây là cậu Dương Thanh, là bạn vong niên của tôi".
"Ồ?"
Lần này Lâm Thiên Tường càng ngạc nhiên hơn, lão ta mỉm cười nhìn Dương Thanh nói: "Xin chào cậu Thanh, tôi là Lâm Thiên Tường!"
Dương Thanh khẽ gật đầu: "Chào ông chủ Lâm!"
Dương Thanh hơi không hiểu tại sao Khương Hùng lại giới thiệu Lâm Thiên Tường cho anh làm quen, nhưng nếu Khương Hùng đã chủ động giới thiệu thì đương nhiên anh sẽ không từ chối.
"Nếu cậu Thanh có rảnh, xin mời đến nhà họ Lâm chúng tôi chơi.
Chúng tôi nhất định sẽ tiếp đón long trọng".
Lâm Hạo cũng đi tới tiếp lời.
Ông ta rất tán thưởng Phùng Tiểu Uyển, mà Phùng Tiểu Uyển lại nghe lời Dương Thanh răm rắp.
Trong khi đó Khương Hùng còn chủ động giới thiệu Dương Thanh với Lâm Thiên Tường, rõ ràng thân phận của Dương Thanh rất không tầm thường.
Khương Hùng đối xử rất lịch sự với Dương Thanh nên ông ta cũng không thể thất lễ được.
Dương Thanh khẽ mỉm cười: "Nếu có rảnh tôi nhất định sẽ đến thăm nhà họ Lâm!"
"Ha ha, được! Tôi chờ cậu!"
Lâm Hạo cười lớn nói.
"Ông chủ Khương, tôi dạo một vòng trước cửa chết, có nhiều người cho rằng tôi đã chết.
Tôi phải về nhà họ Lâm giải quyết một số việc riêng, hẹn hôm khác gặp mặt!"
Lâm Thiên Tường đột nhiên lên tiếng, trong mắt lóe lên tia sắc bén.
Xem ra nhà họ Lâm cũng giống như nhà họ Khương.
Có một số người nóng lòng muốn bọn họ chết sớm để tranh giành quyền lực gia tộc.
"Được, vậy ông chủ Khương cứ đi thong thả, nếu cần người nhà họ Khương giúp đỡ thì cứ lên tiếng!"
Khương Hùng nói.
"Ông chủ Khương cũng vậy.
Tuy thần y nhỏ đã cứu tôi nhưng dù sao cũng ở nhà họ Khương của ông, coi như tôi nợ ân tình của ông.
Nếu ông có gì khó giải quyết thì cứ nói với tôi, tôi sẽ xử lý sạch sẽ giúp ông".
Lâm Thiên Tường cũng rất thoải mái nói.
Lâm Hạo cố ý nhìn ông chủ nhánh hai và nhánh ba, giọng điệu trêu tức nói: "Bố, bố không biết đâu, vừa nãy ông chủ nhánh hai và nhánh ba cứ xúi giục con giết chết thần y nhỏ đấy.
Nếu không phải ông chủ Khương cản lại, sợ rằng con đã bị bọn họ khích bác rồi".
"Cái gì? Còn