Nghe Tần Thanh Tâm nói vậy, Dương Thanh hiểu cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Cuối cùng anh cũng có thể thoải mái làm việc.
“Em yên tâm, anh sẽ không làm chuyện phạm pháp đâu”.
Dương Thanh chân thành nói.
Thấy tòa nhà hai tầng bị đào mất một góc, anh đưa cho Tần Thanh Tâm một chiếc chìa khóa: “Tiếp tục ở lại đây sẽ rất nguy hiểm.
Hôm nay em và Tần Y đừng đi làm nữa, dọn dẹp đồ đạc sang chỗ anh ở đi!”
Tần Thanh Tâm muốn từ chối, Dương Thanh lại nói: “Chúng ta vốn là vợ chồng, không cần phải khách sáo.
Coi như là vì Tiêu Tiêu, dọn đến chỗ anh đi!”
Lần này, Tần Thanh Tâm không từ chối nữa.
Dương Thanh lái chiếc Phaeton ra khỏi sân nhà họ Tần.
“Ý của anh rể là muốn chúng ta dọn nhà hả chị? Anh ấy mua nhà rồi sao?”, Tần Y nghi hoặc hỏi.
Tần Thanh Tâm khẽ gật đầu: “Chúng ta đừng gây thêm phiền phức cho anh ấy nữa.
Mau dọn đồ chuyển sang chỗ anh ấy đi!”
Châu Ngọc Thúy nghe thấy Tần Thanh Tâm nói muốn chuyển nhà liền nổi giận: “Chúng ta đã ở đây cả đời, sao có thể chuyển nhà được? Lại còn là nhà của Dương Thanh? Cậu ta chỉ là một thằng vô dụng, có thể mua được nhà ở gì? Các con muốn chuyển thì chuyển, mẹ không đi đâu”.
Tần Thanh Tâm bất lực lắc đầu: “Mẹ không đi kệ mẹ.
Y Y, mau dọn đồ đi.
Biệt thự của Dương Thanh cái gì cũng có, em lấy mấy bộ quần áo là được rồi”.
“Anh rể mua biệt thự rồi sao?”, Tần Y vui sướng nói.
Tần Thanh Tâm gật đầu: “Một tòa biệt thự rất lớn, cái gì cũng có.
Ngoài một vài đồ vật thiết yếu và quần áo để thay, không cần mang gì nữa đâu”.
“Được, em sẽ dọn đồ ngay”, Tần Y phấn khởi đáp.
Châu Ngọc Thúy vẫn luôn nghe lén hai chị em họ nói chuyện.
Bà ta vốn không định chuyển nhà, nhưng nghe Tần Thanh Tâm nói họ sẽ chuyển vào biệt thự, bà ta lập tức vui mừng.
Hai chị em còn chưa về phòng, Châu Ngọc Thúy đã tức tốc chạy vào phòng dọn đồ.
Tần Thanh Tâm từng tới biệt thự Vân Phong, biết rõ ở đó cái gì cũng có nên chỉ lấy một ít quần áo của mình và Tiêu Tiêu đựng trong vali nhỏ là đủ.
Tần Y cũng không có gì nhiều.
Sau khi hai chị em dọn đồ xong xuôi quay ra phòng khách, Châu Ngọc Thúy đã sắp sẵn hai vali cỡ lớn.
“Sao mẹ cũng dọn đồ vậy? Định về nhà ngoại à?”, Tần Y cố tình châm chọc.
Châu Ngọc Thúy không hề biết ngượng, cười nói: “Mẹ chỉ có hai đứa con gái, hai đứa đi đâu đương nhiên mẹ phải đi theo đấy!”
Cốp xe Maserati không chứa hết.
Cuối cùng hai vali của Châu Ngọc Thúy đều phải để ở ghế sau mới miễn cưỡng chở theo được.
Tần Y chậm rãi lái xe tới biệt thự Vân Phong.
“Chị đừng nói biệt thự của anh rể ở khu biệt thự Vân Thủy Uyển đấy nhé?”, theo hướng Tần Thanh Tâm chỉ, Tần Y ngày càng kinh ngạc.
“Em cứ lái xe theo chỉ dẫn của chị là được, chắc chắn không sai đâu”, Tần Thanh Tâm nói.
Châu Ngọc Thúy cười lạnh: “Vân Thủy Uyển là khu biệt thự cao cấp nhất của cả Giang Hải, nơi ở của bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải.
Làm sao thằng vô dụng kia có thể mua nổi biệt thự ở đây?”
Tần Thanh Tâm cau mày: “Mẹ đừng nói anh ấy như vậy nữa được không? Mẹ vốn không biết anh ấy là người như thế nào”.
Tần Y cũng nói: “Hôm nay anh rể làm gì Tần Phi mẹ cũng thấy rồi.
Sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn.
Mẹ cứ mở miệng mắng anh ấy vô dụng, nếu có ngày anh ấy tức giận đuổi mẹ đi, mẹ cũng đừng khóc!”
“Hai đứa nói chuyện với mẹ kiểu gì vậy? Dù sao mẹ cũng là mẹ của hai đứa, hai đứa lại vì người ngoài cãi lời mẹ, có con gái nào như vậy không hả?”, Châu Ngọc Thúy không vui nói.
“Con thật sự chưa từng thấy người mẹ nào như mẹ!”, Tần Y phản bác.
Lần trước ở nhà hàng Tô Ký, Tần Y giúp Châu Ngọc Thúy đánh Vương Lộ Dao nhưng lại bị bà ta bắt quỳ xuống xin lỗi, cô ta đã vô cùng tổn thương.
“Con nói chuyện với mẹ kiểu gì thế hả? Có tin mẹ đánh con luôn không?”, Châu Ngọc Thúy thẹn quá hóa