“Ranh con, sao mày dám gọi điện cầu cứu, có tin tao đánh chết mày không hả?”
Tiêu Tiêu chưa nói hết câu, Dương Thanh đã nghe thấy giọng nói tràn đầy tức giận.
Ngay sau đó là “bộp” một cái như tiếng điện thoại bị ném xuống đất, cuộc gọi cũng mất kết nối.
“Tiêu Tiêu!”
Dương Thanh nổi giận gầm lên.
Khi anh gọi lại chỉ nghe thấy tiếng máy thông báo không liên lạc được.
Rõ ràng điện thoại của Tần Đại Dũng đã bị đập hỏng.
Giờ phút này, Dương Thanh bừng bừng lửa giận, đến cả Mã Siêu cũng cảm thấy áp lực.
“Anh Thanh, Tiêu Tiêu sao thế?”
Mã Siêu lo lắng hỏi thăm.
Dương Thanh không đáp, chỉ gọi một cuộc điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiểm tra định vị của số vừa gọi cho tôi!”
Ngay sau đó anh lại gọi thêm một cuộc điện thoại khác: “Không cần biết ông dùng cách gì, phải điều tra bố vợ và con gái tôi vừa gặp phải chuyện gì nhanh nhất có thể cho tôi”.
Gọi xong, Dương Thanh mới cắn răng nói: “Vừa nãy Tiêu Tiêu gọi tới, gào khóc bảo tôi đi cứu bố vợ, nói ông ấy sắp chết rồi”.
“Con bé vừa nói xong đã bị giật lại điện thoại, đối phương còn tuyên bố muốn đánh chết con gái tôi!”
Nghe thấy thế, sắc mặt Mã Siêu lập tức thay đổi, cơn giận tăng vọt.
Anh ta biết rất rõ vợ con quan trọng với Dương Thanh như thế nào.
Thậm chí anh còn từ bỏ vinh quang làm thống lĩnh của bốn biên giới để trở về bên cạnh vợ con, muốn đền bù cho họ, ở bên họ suốt đời.
Bây giờ lại có người muốn đánh chết Tiêu Tiêu.
Có thể tưởng tượng khi Dương Thanh tức giận có thể xảy ra chuyện kinh khủng cỡ nào.
Phùng Tiểu Uyển cũng cảm nhận được sát khí khủng khiếp tỏa ra từ trên người anh, vô thức tránh xa ra.
“Chết tiệt, em phải giết sạch bọn họ!”
Mã Siêu tức điên lên.
Nếu không phải vì bị thương quá nặng, bây giờ anh ta đã chạy đi giết người.
Anh ta vừa mới trải qua nỗi đau mất đi em gái, biết rõ cảm giác này.
Tiêu Tiêu là con gái của Dương Thanh, cũng như con gái của anh ta.
Đúng lúc này, Dương Thanh nhận được tin nhắn mới, là thông tin định vị.
Lúc đọc được tin nhắn, sắc mặt của anh lập tức sa sầm: “Nhà họ Tôn muốn chết sao?”
“Nhà họ Tôn?”
Mã Siêu nghe thấy anh nhắc tới nhà họ Tôn lập tức kinh ngạc.
Nhà họ Tôn là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, chỉ là hiện giờ đã phụ thuộc Vương tộc họ Tào.
Mọi chuyện Dương Thanh làm ở Yến Đô hẳn phải dọa hết đám gia tộc đứng đầu này rồi chứ? Tại sao nhà họ Tôn còn dám ra tay với người nhà của anh?
Ngay khi Mã Siêu vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này, Dương Thanh đã biến mất.
“Anh Siêu, anh Thanh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Thấy Dương Thanh giận dữ rời đi, Phùng Tiểu Uyển rất lo lắng.
Mã Siêu lắc đầu nói: “Yên tâm, trên đời này có không ít người có thể khiến anh ấy bị thương, nhưng ở Yến Đô thì không”.
Dù nói như vậy nhưng trên mặt anh ta vẫn khó nén vẻ bất an.
Không ai có thể khiến Dương Thanh bị thương không có nghĩa là không thể làm hại người nhà của anh.
Dương Thanh là một người rất coi trọng tình cảm.
Dù là bạn bè gặp chuyện như vậy, anh cũng sẽ tức giận chạy tới, huống hồ hiện giờ bố vợ sắp chết, con gái cũng đang gặp nguy hiểm.
Cùng lúc đó trong một tầng hầm của một tòa biệt thự ở nhà họ Tôn.
Một người đàn ông trung niên máu me be bét đang nằm co quắp trên đất, toàn thân run rẩy vì đau đớn.
Trong một góc của căn hầm còn có một bé gái hoảng sợ nép vào.
Dưới ánh đèn u ám, một người trung niên đứng cạnh người đang nằm kia lại giơ chân đạp xuống.
“Ông ngoại!”
Bé gái sợ hãi hét lên, dù sợ vẫn kiên cường chạy tới bên cạnh Tần Đại Dũng.
Cô bé dùng cơ thể nhỏ bé của mình che chắn trước người ông ngoại, khóc lóc cầu xin người trung niên kia: “Cháu xin ông đừng đánh ông ngoại của cháu nữa!”
“Ranh con, mày đúng là nghé con không biết sợ cọp!”
Người đàn ông trung niên nở nụ cười tàn nhẫn, bỗng vung tay lên tát vào mặt cô bé.
Cô bé này chính là Tiêu Tiêu, còn người trung niên bị đánh máu me đầy mặt là Tần Đại Dũng.
“Đừng!”
Tần Đại Dũng nổi giận gầm lên, vốn đang thoi thóp không biết lấy đâu ra sức lực