Tôn Húc không hề hay biết, ngay dưới tầng hầm của một tòa biệt thự khác trong nhà họ Tôn đang xảy ra một chuyện mà đến cả ông ta cũng không dám làm.
Trong căn hầm đang giam giữ Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu, Tần Xương nhìn đồng hồ rồi đứng dậy bước từng bước về phía hai người.
“Tần Đại Dũng, tôi hỏi ông một lần cuối cùng, rốt cuộc ông có chịu mang theo tập đoàn Nhạn Thanh trở về nhà họ Tần của Vương thành Tào hay không?”
Tần Xương vừa đi vừa hỏi.
“Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Tập đoàn Nhạn Thanh không có quan hệ gì với tôi”.
Tần Đại Dũng cắn răng nói: “Coi như tôi xin ông, có gì cứ tìm tôi, đừng làm hại cháu tôi”.
Trông thấy Tần Xương ngày càng gần, thái độ của Tần Đại Cũng cũng mềm mỏng hơn rất nhiều.
Dù đối phương muốn giết ông ấy, ông ấy cũng không sợ, nhưng không thể để Tiêu Tiêu gặp nạn.
.
Truyện Teen Hay
“Bây giờ chỉ có ông mới cứu được con nhóc này!”
Tần Xương cười lạnh một tiếng, hai chân vẫn không ngừng bước về phía trước.
Cảm nhận được Tiêu Tiêu đang run rẩy trong lòng mình, trái tim Tần Đại Dũng như bị rạch ra.
Tuy Tần Thanh Tâm không phải con ruột của ông ấy nhưng lại không khác gì con ruột.
Đối với ông ấy, Tần Thanh Tâm là con gái của mình, còn Tiêu Tiêu là cháu gái ruột.
Vì con gái và cháu gái, ông ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
“Được, tôi đồng ý với ông!”
Cuối cùng Tần Đại Dũng vẫn phải thỏa hiệp, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng.
Ông ấy không biết Tần Xương có thể làm ra những chuyện không có tính người gì, cũng không dám đánh cược.
Hiện giờ ông ấy chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hi vọng lên người Dương Thanh.
“Thế này mới đúng chứ.
Nếu ông đồng ý sớm hơn, tôi đã không đánh ông rồi.
Tính ra ông cũng là anh họ của tôi đấy”.
Thấy Tần Đại Dũng đáp ứng, Tần Xương cười phá lên.
Tần Đại Dũng lạnh giọng nói: “Bớt nói nhảm đi, bây giờ đã thả chúng tôi ra được chưa?”
“Trước khi có được tập đoàn Nhạn Thanh, sao tôi có thể thả ông đi được?”
Tần Xương nhìn Tần Đại Dũng như đang nhìn đồ ngu.
Nói xong, ông ta lại cười híp mắt nhìn Tiêu Tiêu: “Vừa rồi mày lại gọi cho bố mày đúng không?”
Có vẻ Tiêu Tiêu rất sợ Tần Xương, run rẩy rúc vào trong ngực Tần Đại Dũng không dám trả lời.
“Rốt cuộc ông muốn nói gì?”
Tần Đại Dũng cả giận nói.
“Bây giờ ông lập tức liên hệ cho con rể, bảo cậu ta chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn Nhạn Thanh cho tôi.
Trong vòng một tiếng, nếu tôi không nhìn thấy hợp đồng, tôi sẽ giết con gái cậu ta trước”.
Tần Xương cười nói.
“Được, tôi gọi!”
Tần Đại Dũng ngoan ngoãn làm theo, hiện giờ chỉ có thể trông mong vào Dương Thanh.
Nhưng ông ấy vừa nhặt điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Dương Thanh lại phát hiện nó đã bị Tần Xương đập hỏng khi phát hiện Tiêu Tiêu lén gọi cho Dương Thanh rồi.
“Điện thoại hỏng rồi, tôi không gọi được”.
Tần Đại Dũng thành thật nói.
“Ông đang trêu đùa tôi đấy hả?”
Tần Xương lập tức hung dữ đạp Tần Đại Dũng ngã xuống, giẫm lên ngực ông ấy rồi nói với Tiêu Tiêu bị dọa sợ ở bên cạnh.
“Ranh con, chắc mày còn nhớ số điện thoại của bố mày chứ? Lập tức gọi ngay cho tao, nếu không tao đánh chết ông ngoại mày”.
Tần Xương ném điện thoại của mình cho Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu bỗng òa khóc hét ầm ĩ: “Đừng đánh ông ngoại, đừng đánh ông ngoại!”
Cô bé khóc rống lên, nhào tới chỗ Tần Xương cắn mạnh xuống cánh tay ông ta.
“Ranh con chết tiệt dám cắn tao!”
Tần Xương lập tức nổi trận lôi đình, giơ tay định tát Tiêu Tiêu.
“Chết tiệt, tao liều mạng với mày!”
Không biết Tần Đại Dũng lấy đâu ra sức mạnh xông tới đẩy ngã Tần Xương.
Nhờ vậy mới giúp Tiêu Tiêu không bị ăn tát.
“Tần Đại Dũng, ông đã muốn chết như vậy, tôi sẽ cho ông toại nguyện!”
Tần Đại Dũng vốn đã bị thương nặng, không hề có sức chống trả, nhanh chóng bị Tần Xương đánh ngã trên mặt đất.
Tần Xương đột nhiên giơ chân lên hung hăng đạp xuống đầu Tần Đại Dũng, dữ tợn nói: “Chờ tôi đoạt được tập đoàn Nhạn Thanh sẽ tiễn cả nhà ông xuống suối vàng với ông!”
Cùng lúc đó, một chiếc Phaeton màu đen vọt thẳng vào nhà họ Tôn.
Ngay sau đó,