Dương Thanh nhìn sát thủ đang lao đến chỗ mình, vẫn đứng im.
Hình như cảm nhận được sự khinh thường của Dương Thanh, sát thủ bán bộ Thần Cảnh thẹn quá hoá giận, tốc độ cũng nhanh hơn, lao thẳng tới chỗ anh.
Ông ta là sát thủ đỉnh cao của tổ chức sát thủ hàng đầu ở nước ngoài, đã làm sát thủ ở Hồng Trần hơn mười năm, giết vô số cao thủ.
Rất ít người có tư cách trở thành đối thủ của ông ta, nhưng ai cũng là cao thủ đứng đầu hết.
Ông ta không ngờ người mà mình cần giết trong nhiệm vụ này lại là cao thủ Thần Cảnh.
“Chết đi!”
Sát thủ Hồng Trần tức giận quát, đấm vào đầu Dương Thanh.
“Rầm!”
Vào giây phút đó, Dương Thanh cũng giơ nắm đấm lên, sau một tiếng động lớn, dường như hầm trú ẩn của nhà họ Tôn cũng rung chuyển.
Một luồng khí đáng sợ lan ra bốn phía từ chỗ nắm đấm của hai người chạm vào nhau.
“Rắc rắc rắc!”
Một giây sau, cánh tay mà sát thủ Hồng Trần đã dùng để đấm Dương Thanh phát ra tiếng gãy giòn giã như pháo nổ.
“Sao… sao có thể chứ?”
Sát thủ Hồng Trần ngơ ngác nhìn cánh tay gãy của mình với vẻ không dám tin.
“Rõ ràng thực lực của tôi cũng đạt đến Thần Cảnh rồi, sao vẫn không thắng được cậu chứ?”
Ông ta không chấp nhận nổi sự thật này, dường như không hề thấy đau khi tay gãy, tức giận gầm lên.
Ngay sau đó, ông ta lại đấm Dương Thanh bằng tay khác.
“Rầm!”
Dương Thanh vẫn đứng im, chỉ tùy ý vung tay lên, chống lại nắm đấm của đối phương.
“Rắc rắc rắc!”
Cũng như trước đó, cánh tay của sát thủ Hồng Trần lập tức nát vụn.
Những chuyện này xảy ra rất nhanh, Dương Thanh không hề di chuyển chút nào, chỉ giơ tay ra đỡ khi sát thủ Hồng Trần lao đến.
Kết quả anh không bị thương chút nào, còn xương tay của sát thủ Hồng Trần lại nát vụn.
“Rốt… rốt cuộc cậu là ai?”
Sau khi mất hai tay, sát thủ Hồng Trần hoàn toàn tuyệt vọng, không định đánh nữa.
Lúc ông ta lành lặn cũng không làm gì được Dương Thanh, huống hồ bây giờ xương tay ông ta đã nát vụn.
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Ông chưa có tư cách biết tôi là ai!”
Anh nói rồi bất chợt đấm về phía sát thủ Hồng Trần.
“Rầm!”
Sau cú đấm, sát thủ Hồng Trần bị đánh văng đi, vào lúc cơ thể ông ta chạm đất, ông ta cũng hoàn toàn tắt thở.
Vừa nãy Dương Thanh đã đánh thẳng vào vị trí tim của ông ta, khiến kinh mạch vỡ nát, ngay cả Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi sát thủ Hồng Trần.
Lúc này, ba sát thủ Hồng Trần đến giết anh đã đi đời nhà ma hết.
Trên thế giới, một sát thủ bán bộ Thần Cảnh và hai sát thủ Vương Cảnh hậu kỳ cũng được coi là đội hình đỉnh cao.
Nhưng trước mặt Dương Thanh, họ vẫn chỉ còn con đường chết.
Tần Đại Dũng đang bế Tiêu Tiêu trong góc đã sững sờ từ nãy, tuy ông ấy không biết võ thuật nhưng cũng hiểu ba sát thủ Hồng Trần kia rất mạnh.
Trong mắt ông ấy, những chuyện vừa xảy ra cứ như một giấc mơ.
Dương Thanh bước đến bên Tần Đại Dũng, nhìn bố vợ mình với vẻ mặt phức tạp: “Bố không sao chứ?”
Tần Đại Dũng lắc đầu, cười khổ: “Bố cứ tưởng con lợi hại lắm rồi, chưa đầy ba mươi tuổi đã đứng trên đỉnh cao ở Yến Đô, thì ra tất cả mọi người đã đánh giá thấp con”.
Ông ấy nói rồi chậm rãi đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của Dương Thanh: “Chúng ta đi thôi!”
Dương Thanh vội đón lấy Tiêu Tiêu từ tay Tần Đại Dũng, ba người họ chậm rãi đi đến lối vào.
Cùng lúc đó, ở cửa vào hầm trú ẩn, tất cả cấp cao của nhà họ Tôn đều đang ở đó.
Trong mắt Tôn Húc có vẻ mong chờ, trước đó, khi Dương Thanh xông vào nhà thờ tổ của nhà họ Tôn, ông ta đã muốn giết anh rồi.
Nhưng ông ta biết thực lực của Dương Thanh, nhà họ Tôn không làm gì được anh hết.
Nhưng ông ta không ngờ lại có ba cao thủ bí ẩn đến giết Dương Thanh.
“Chủ gia tộc, đã lâu như thế, chắc Dương Thanh chết rồi nhỉ?”
Một cấp cao của nhà họ Tôn nhìn Tôn Húc.
Tôn Húc lắc đầu: “Chắc thế!”
“Chắc chắn Dương Thanh đã chết, vừa nãy ba cao thủ bí ẩn kia chỉ phóng chút sát khí ra mà chúng tôi đã không chống cự nổi, sao Dương Thanh đối phó được với họ cơ chứ?”
“Đừng quên, bố vợ và con gái Dương Thanh vẫn ở trong đó, cậu ta còn phải bảo vệ họ nữa”.
“Chỉ khi Dương Thanh chết, nhà họ Tôn chúng ta mới được yên lành”.
…
Các cấp cao của nhà họ Tôn lần lượt nói.
Hồi trước, khi Dương Thanh chưa đến Yến Đô, nhà họ Tôn là một trong tám gia tộc đứng đầu nơi đây.
Nhưng sự xuất hiện của Dương Thanh đã khiến nhà họ Tôn liên tục bị chèn ép.
Khó khăn lắm nhà họ Tôn mới bám víu được Vương tộc họ Tào, nào ngờ Dương Thanh cũng chẳng coi Vương tộc họ Tào vào đâu, thậm chí còn dám động đến người nhà họ Tôn trước mặt người của Vương tộc họ Tào nữa.
Bây giờ, các gia tộc khác trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô đã về phe Dương Thanh hết, liên tục chèn ép nhà họ Tôn.
Có thể nói, bây giờ nhà họ Tôn chẳng là gì ở