Tôn Chí Kiều đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp của mình, chợt nghe Tôn Húc phẫn nộ hét tên của mình thì giật mình, đứng phắt dậy.
"Bác cả, bác… bác sao thế?"
Tôn Chí Kiều sợ hãi, run rẩy hỏi.
Ở nhà họ Tôn, cô ta có thể xem thường mọi người nhưng không thể không để ý tới Tôn Húc.
Tôn Húc là bác cả cũng là chỗ dựa lớn nhất của cô ta.
Nếu không có Tôn Húc, đừng nói là nắm quyền ở nhà họ Tôn, sợ rằng cô ta còn không thể bảo đảm được ở lại nhà họ Tôn nữa.
Dù sao nhiều năm trước, bố cô ta cũng từng chết vì Tôn Húc.
Cũng do bố Tôn Chí Kiều đã chết vì Tôn Húc nên ông ta vẫn luôn tha thứ cho một số hành vi của cô ta.
Tôn Húc chợt giơ tay chỉ bốn thi thể vẫn nằm trên mặt đất, tức giận hỏi: "Cháu xem những người này là ai!"
Ông ta vừa dứt lời, mấy người bảo vệ nhà họ Tôn đã bước tới, kéo tấm vải trắng phủ trên bốn thi thể ra.
"A!"
Khi Tôn Chí Kiều nhìn thấy gương mặt của bốn thi thể thì lập tức hét lên và bất giác run lên.
Tôn Chí Kiều chỉ liên hệ với web ngầm của Hồng Trần, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ba gã sát thủ này.
Nhưng cô ta nhận ra Tần Xương.
Cô ta vốn tưởng trong bốn thi thể này có ba thi thể là Dương Thanh, Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu.
Nhưng bây giờ, trong bốn thi thể này lại không hề có Dương Thanh và người thân của anh.
"Sao… sao có thể như vậy được?"
Tôn Chí Kiều trợn trừng mắt nhìn, giọng nói cũng đang run rẩy.
"Cái gì mà sao có thể?"
Tôn Húc tức giận hỏi.
Nếu là trước đây, bất kể Tôn Chí Kiều gây ra họa lớn thế nào, ông ta đều có thể giải quyết.
Nhưng lần này cô ta gây ra họa quá lớn, cho dù ông ta muốn giải quyết cũng không giải quyết được.
Lúc này Tôn Chí Kiều mới ý thức được mình lỡ lời, vội nói: "Bác cả, ý của cháu là người kia chẳng phải là Tần Xương của nhà họ Tần ở Vương thành Tào sao?"
"Lúc trước anh Tào Trí còn dẫn cháu và Tần Xương đi ăn cơm, sao ông ta lại đột nhiên chết được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Người nhà họ Tôn đều lạnh lùng nhìn Tôn Chí Kiều.
"Diễn đi, cô diễn tiếp đi!"
Tôn Húc vô cùng phẫn nộ.
Tôn Chí Kiều là cháu gái của ông ta, cũng có thể nói ông ta như bố của cô ta vậy.
Ông ta chỉ liếc mắt là biết cô ta có đang diễn trò hay không.
Vừa rồi, khi Tôn Chí Kiều nhìn thấy thi thể của Tần Xương đã kinh ngạc thốt ra thành tiếng, cũng đủ để chứng minh chuyện này có liên quan đến cô ta.
"Bác cả, cháu có diễn gì đâu? Cháu nói thật, anh Trí đã dẫn cháu và Tần Xương đi ăn”.
Tôn Chí Kiều giả vờ bình tĩnh, nghe ông ta hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo.
"Bốp!"
Tôn Húc chợt tát vào mặt Tôn Chí Kiều.
Không biết ông ta tát mạnh tới mức nào mà cô ta bị đánh cho ngã xuống đất, khóe miệng còn có máu chảy ra.
Cô ta kinh ngạc không thể tin nổi, che miệng mình, nước mắt lã chã nhìn Tôn Húc đang tức giận, run rẩy nói: "Bác… bác cả, rốt… rốt cuộc cháu đã làm sai chuyện gì?"
"Cô nói cho Tào Trí biết hầm trú ẩn của nhà họ Tôn chúng ta, sau đó lại dẫn bố vợ và con gái của Dương Thanh vào.
Mấy đứa làm vậy là để gài bẫy cho cậu ta qua, giết cậu ta ở đó!"
Tôn Húc vô cùng phẫn nộ gào lên.
Tôn Chí Kiều nhất thời trợn tròn mắt nhìn.
Cho dù Tôn Húc không đoán đúng hết nhưng đại khái vẫn đúng.
Chẳng qua ngay cả Tào Trí cũng không biết những điều này, tất cả đều là do cô ta tự ý quyết định tìm sát thủ Hồng Trần qua đối phó với Dương Thanh từ trước.
Lần này, cô ta ngẫu nhiên biết được Tần Đại Dũng là đứa con rơi của nhà họ Tần trong Vương thành Tào, Tần Xương lại có dã tâm muốn chiếm tập đoàn Nhạn Thanh làm của riêng.
Vì vậy, cô ta dỗ Tần Xương vài câu, lại bảo Tần Xương dẫn Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu tới hầm trú ẩn của nhà họ Tôn.
Lại thêm Hồng Trần chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ của cô ta mới có mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Cô ta chợt hiểu rõ vì sao Tào Trí biết những điều này lại lập tức rời khỏi nhà họ Tôn.
Bởi vì trong chuyện xảy ra hôm nay, hắn ta mới là người đáng bị tình nghi nhất.
"Cháu không có làm vậy!"
truyện kiếm hiệp hay
Tôn Chí Kiều