Trong phòng ngủ, Tần Thanh Tâm đang ngồi khóc trên giường.
Tiêu Tiêu vẫn còn ngủ say.
Cô ngơ ngác nhìn con gái, trong lòng vô cùng tủi thân.
Cô cứ tưởng Dương Thanh sẽ chủ động giải thích với mình, vậy mà cô đợi rất lâu vẫn không thấy anh vào phòng.
Cho dù vừa rồi tận mắt chứng kiến Dương Thanh đẩy ngã Phùng Tiểu Uyển xuống sofa, cô vẫn không tin anh sẽ làm chuyện có lỗi với mình.
Chỉ cần anh tới dỗ cô ngay lập tức, cô sẽ không đau lòng đến vậy.
Thế nhưng Dương Thanh không làm thế, hình như đã đi ra ngoài rồi.
“Sao mẹ lại khóc?”
Mãi đến khi nghe thấy Tiêu Tiêu lên tiếng, Tần Thanh Tâm mới lấy lại tinh thần.
Cô vội vàng lau nước mắt, cười gượng một tiếng: “Mẹ không khóc, tại mắt bị ngứa thôi.
Mau dậy đi, mẹ đi con đi học”.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã đưa Phùng Tiểu Uyển rời khỏi dinh thự Vân Phong.
Yến Đô là sân nhà của anh.
Từ nhỏ Phùng Tiểu Uyển đã sống trong thôn Ngô Gia của Vương Thành Quan, đến cả Vương thành Quan còn chưa từng đặt chân tới.
Mặc dù có thể tìm hiểu rõ nhờ mạng internet nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Dương Thanh vẫn không thể yên tâm.
Nửa tiếng sau, hai người đã tới Thành Cửu Châu.
“Chủ tịch tới rồi sao?”
Sản nghiệp chủ đạo của ba trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đều chuyển tới Thành Cửu Châu.
Có thể tưởng tượng trong tương lai gần, Thành Cửu Châu sẽ vô cùng náo nhiệt.
Lạc Bân kích động nói: “Theo tiến độ thi công hiện tại, ba tháng nữa là có thể hoàn toàn xây xong.
Bây giờ đã có rất nhiều doanh nghiệp chủ động liên hệ muốn gia nhập Thành Cửu Châu”.
“Không chỉ như vậy, một vài doanh nghiệp lớn ở tỉnh khác cũng muốn vào Thành Cửu Châu”.
Dương Thanh đã đoán trước được kết quả này từ lâu, cười hỏi tiếp: “Tiến độ xây dựng ở các châu vực khác thế nào rồi?”
Lạc Bân nói: “Nhờ sự ủng hộ lớn của chủ tịch, vốn là kế hoạch năm năm nhưng tôi tin có thể hoàn thành trong vòng hai năm!”
“Trước mắt trừ Yến Đô ra, tám Thành Cửu Châu khác đều đã chọn xong vị trí xây dựng, cũng làm xong thủ tục cần làm.
Tôi đang định tự mình qua đó một chuyến, sau khi xác định không còn vấn đề gì sẽ chính thức bắt đầu xây dựng tám Thành Cửu Châu còn lại”.
Dương Thanh gật đầu nói: “Được, ông vất vả rồi!”
Lạc Bân bỗng hỏi: “Phải rồi chủ tịch, cậu bảo tôi chuẩn bị một mặt bằng để mở phòng khám hả?”
Bấy giờ Dương Thanh mới giới thiệu cho Lạc Bân: “Đây là em gái tôi Phùng Tiểu Uyển, y thuật rất lợi hại.
Em ấy muốn mở một phòng khám.
Ông dẫn bọn tôi đi xem thử, để em ấy chọn chỗ thích hợp”.
Lạc Bân hơi kinh ngạc, vội vàng nói: “Chào cô Uyển, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, tên là Lạc Bân”.
Phùng Tiểu Uyển mỉm cười dịu dàng: “Chào sếp Lạc, ông gọi tôi Tiểu Uyển là được rồi”.
“Tôi giao Tiểu Uyển cho ông, dù em ấy có yêu cầu gì cũng phải đáp ứng!”
Dương Thanh yên tâm giao Phùng Tiểu Uyển cho Lạc Bân, dặn dò vài câu rồi tức tốc rời đi.
Bởi vì lúc sáng bị Tần Thanh Tâm và Tần Y hiểu lầm nên anh ra ngoài từ rất sớm.
Nếu bây giờ về nhà có thể kịp đưa Tiêu Tiêu đi học.
Mấy ngày này Tần Đại Dũng còn phải nằm viện điều trị.
Anh vốn định nhờ Phùng Tiểu Uyển đưa Tiêu Tiêu đi học mấy ngày, nhưng bây giờ chắc chắn không thể làm được vì chuyện lúc sáng.
Tần Thanh Tâm và Tần Y đều rất bận rộn.
Chuyện đưa đón Tiêu Tiêu đi học chỉ có thể giao cho anh.
Cùng lúc đó ở dinh thự Vân Phong.
Tần Thanh Tâm sửa soạn xong xuôi cho Tiêu Tiêu, vừa ra khỏi phòng đã thấy Tần Y xách vali đi ra.
“Y Y, em định đi đâu vậy?”
“Chị ơi, Dương Thanh tát em!”
Tần Y không nhịn được nức nở