Ngay khi Đổng Chiêm Cương di chuyển, mười mấy cao thủ đứng đầu của chiến vực Yến Đô cũng đều lao về phía chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
Đổng Chiêm Cương là thống soái tối cao của chiến vực Yến Đô, bản thân cũng có thực lực cực kì mạnh mẽ, nhưng mặc dù ông ta có mạnh đến đâu chăng nữa thì cũng chỉ là Vương Cảnh đỉnh phong.
Còn đối phương có tới tận chín cao thủ có thực lực tương đương ông ta, thậm chí còn có thêm một cao thủ bán bộ Thần Cảnh mạnh hơn ông ta khá nhiều.
"Oành!"
Nháy mắt, Đổng Chiêm Cương đã so chiêu một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, chỉ vừa chạm nhau, cả hai đều bị đẩy lui về phía sau vài bước.
Nhưng Đổng Chiêm Cương còn chưa đứng vững, lại có một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nữa tấn công về phía ông ta.
"Oành oành oành!"
Ba cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nhanh nhẹn lướt qua tuyến phòng thủ của cao thủ chiến vực Yến Đô, lao về phía Đổng Chiêm Cương.
Đổng Chiêm Cương chỉ có một mình đối địch với ba cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, thất thế, liên tục bị đánh lui.
Cao thủ chiến vực Yến Đô tuy chiếm ưu thế về số lượng nhưng ngoại trừ Đổng Chiêm Cương, không có người nào có thực lực đạt tới Vương Cảnh đỉnh phong.
Mã Siêu đang canh giữ bên cạnh Dương Thanh, thấy tình thế này, sắc mặt đã âm trầm cực kì, ý muốn giết người lập lòe không ngừng nơi đáy mắt.
Thực lực hiện tại của anh ta chỉ có Vương Cảnh trung kỳ, cao nhất cũng chỉ có thể bộc phát được sức chiến đấu của cấp độ Vương Cảnh đỉnh phong.
Trước đó anh ta còn từng bị trúng đạn ở Vương tộc họ Quan, đến giờ còn chưa khôi phục, nếu bây giờ ra tay, chỉ sợ còn chẳng thể phát huy được thực lực Vương Cảnh trung kỳ nữa.
Nhưng mà Hồng Trần một lúc cử đến mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, thậm chí trong đó còn có một cao thủ bán bộ Thần Cảnh.
Anh ta thật sự không thể nào bảo vệ được Dương Thanh.
Đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình thật yếu ớt và nhỏ bé.
Trước mặt những cao thủ bình thường, quả thật anh ta rất mạnh, nhưng khi đối mặt với những cao thủ đứng đầu chân chính, anh ta vẫn hoàn toàn không có khả năng chống trả.
Lúc này, đừng nói đến chuyện bảo vệ Dương Thanh, chỉ e dù anh ta có muốn chạy cũng rất khó.
Bây giờ, anh ta chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hi vọng vào các cao thủ chiến vực Yến Đô.
"Khốn kiếp, sát thủ Hồng Trần các người dám đặt chân vào Chiêu Châu, không sợ chọc giận chiến vực Chiêu Châu sao? Một khi chiến vực Chiêu Châu phái cao thủ đứng đầu ra hỏi tội, Hồng Trần các người chỉ có nước bị diệt sạch!"
Đổng Chiêm Cương vung một quyền đầy lùi một sát thủ Hồng Trần, quát lớn, vẻ mặt cực kì nghiêm nghị.
Ông ta biết rõ tình cảnh hiện tại của bọn họ gian nan cỡ nào, dù bọn họ có hàng trăm cao thủ đứng đầu của chiến vực nhưng đối mặt với mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của Hồng Trần thì vẫn chẳng thấm vào đâu.
Cho tới hiện tại, cao thủ bán bộ Thần Cảnh kia còn chưa ra tay, chỉ mới chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đã gần như đè bẹp bọn họ rồi.
Sát thủ cầm đầu cười lạnh một tiếng, nheo mắt nói: "Trong từ điển của Hồng Trần bọn tôi, không có chữ "sợ", Dương Thanh đã giết nhiều cao thủ đứng đầu của Hồng Trần, cậu ta phải chết!"
"Nếu các người không muốn có thêm nhiều người chết oan uổng, tôi khuyên các người nên vứt bỏ Dương Thanh đi thôi, mục đích của bọn tôi chỉ có một, đó chính là giết chết Dương Thanh, chỉ cần cậu ta chết, bọn tôi sẽ rời khỏi Chiêu Châu ngay lập tức".
Hiển nhiên, Hồng Trần vẫn còn tương đối kiêng dè trước chiến vực Chiêu Châu.
Bằng không, bọn họ cũng sẽ không nói nhiều với Đổng Chiêm Cương như vậy.
"Nói vậy có nghĩa là đã không còn đường thương lượng?"
Đổng Chiêm Cương nghiến răng hỏi lại.
Sát thủ bán bộ Thần Cảnh hơi cau mày, lạnh lùng nhìn Đổng Chiêm Cương, nói: "Tôi cho các người mười giây cuối cùng, nếu các người vẫn kiên quyết bảo vệ Dương Thanh thì chớ trách chúng tôi không khách sáo!"
"Tôi cũng cho các người mười giây cuối cùng, mau chóng cút khỏi Yến Đô, bằng không, Hồng Trần sẽ phải đối mặt với lửa giận của toàn bộ chiến vực Chiêu Châu!"
Đổng Chiêm Cương hùng hồn quát lớn, dù đang phải đối mặt với cao thủ mạnh hơn mình nhưng ông ta vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.
Là thống soái chiến vực Yến Đô,