Lúc này, sáu tên sát thủ khác cũng lao về phía Dương Thanh.
Bọn họ biết, hiện tại chỉ có Dương Thanh là mối đe dọa lớn nhất, nếu Dương Thanh không chết thì người chết sẽ là bọn họ.
“Không tự lượng sức mình!”
Trong mắt Dương Thanh đầy vẻ khinh thường, đột nhiên anh giậm chân.
“Ầm ầm!”
Chỉ nghe một tiếng động lớn vang lên, mặt đất rung lắc dữ dội, mấy viên đá trước mặt Dương Thanh cũng rung lên.
“Giết!”
Dương Thanh hét lên một chữ, hàng chục viên đá bay thẳng về phía sát thủ.
“Bịch bịch bịch…”
Một giây sau, bảy tên sát thủ Vương Cảnh đỉnh phong lập tức bị đá bay tới đập vào tạo thành tổ ong.
Cho đến bây giờ, mười tên sát thủ Hồng Trần lần này đến đều đã chết sạch!
Trong không khí nồng nặc mùi tanh của máu, các chiến sĩ của chiến vực Yến Đô ai nấy đều trợn lớn mắt, vẻ mặt như không thể tưởng tượng nổi.
Những sát thủ Hồng Trần này suýt chút nữa đã tiêu diệt quân họ, thế nhưng giờ đều đã chết, bị một người giết chết.
Dương Thanh hoàn toàn có thể đè bẹp một Simon với thực lực bán bộ Thần Cảnh.
Về bảy tên cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong còn sống, cái chết còn đơn giản hơn.
Thậm chí Dương Thanh còn không chạm vào người bọn họ, chỉ giậm châm thôi đã có vô số viên đá bắn ra, nhanh chóng giết cả đám.
“Đây…”
Đổng Chiêm Cương cũng không nói nên lời, trong lòng lại càng thêm sùng bái Dương Thanh.
Cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong cái gì? Cao thủ bán bộ Thần Cảnh cái gì? Đều là rác cả.
Sau này Dương Thanh chính là thần tượng của ông ta, ông ta cũng sẽ cố gắng nâng cao thực lực của mình để có thể đuổi kịp bước chân của Dương Thanh.
Mặc dù ông ta biết điều đó không có khả năng, nhưng trong lòng chỉ nghĩ vậy.
Mã Siêu cũng vô cùng bất lực, anh ta biết khoảng cách giữa mình và Dương Thanh rất lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này.
Khi nào mình mới có thể giậm chân một cái là giết được cả đám như Dương Thanh?
Lúc này, Mã Siêu chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, vốn dĩ vết thương do súng bắn đã được Phùng Tiểu Uyển chữa trị sắp khỏi rồi, nhưng lúc này lại toạc ra, sau lưng đã nhuốm đỏ máu tươi.
Cùng lúc này, cảm giác mệt mỏi ập đến, anh ta cảm thấy mí mắt mình ngày càng nặng trĩu và sắp chìm vào giấc ngủ.
Nhưng anh ta cố gắng không để mình ngủ, bởi vì anh ta có cảm giác, một khi ngủ thì sợ là sẽ không tỉnh lại nữa.
“Phụt!”
Đột nhiên Mã Siêu phụt máu, hơi thở thoi thóp.
“Mã Siêu!”
img
Dương Thanh tức giận rống lên, hai mắt đỏ ngầu nói với Mã Siêu: “Nếu cậu dám chết, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu, hơn nữa những lời cậu bảo tôi chuyển đến Ngải Lâm tôi cũng không nói một chữ nào”.
“Cậu ráng lên cho tôi, nếu dám chết ở đây, chắn chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Khóe miệng Mã Siêu nở một nụ cười.
Chỉ là lúc này, anh ta thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, đây là phản ứng chỉ lúc sắp ngưng thở mới có.
Bây giờ anh ta chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, đã không còn sức để nói nữa rồi.
“Tiểu Uyển!”
Đột nhiên Dương Thanh hét lên một tiếng về phía Phùng Tiểu Uyển.
Trước đó lúc Phùng Tiểu Uyển cứu anh đã bị Simon giáng một bạt tai nên bị thương nặng.
Lúc tiếp tục cứu anh gần như đã cạn kiệt sức lực, lúc này cô ta thậm chí không có sức để đứng dậy.
Cho dù vậy, Phùng Tiểu Uyển vẫn cố gắng lấy ra một lọ sứ màu trắng, chống đỡ nói: “Anh Thanh, mau cho anh Siêu uống viên thuốc này”.
Dương Thanh vội nhận lấy lọ sứ trắng, đổ một viên thuốc màu đen ở trong ra rồi