Sau khi thư ký báo cáo xong vẫn còn lo lắng.
Cô ta không biết có chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết bắt đầu từ một tuần trước, Tần Thanh Tâm như biến thành người khác, mỗi ngày đều điên cuồng làm việc.
Một khi người phía dưới phạm sai lầm, cô đều sẽ rất tức giận.
Cô ta là thư ký của Tần Thanh Tâm tất nhiên hứng chịu cơn giận của cô nhiều nhất.
Quả nhiên, sau khi nghe thư ký báo cáo xong, Tần Thanh Tâm lập tức lạnh mặt tức giận nói: "Nếu bảo vệ không phải là đối thủ của người ta, các cô không biết báo cảnh sát à?"
"Vâng, sếp Tần, tôi sẽ báo cảnh sát ngay đây!"
Thư ký giật mình, vội vàng lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
Tần Thanh Tâm vẫn cúi đầu làm việc giống như Bạch Tuấn Hào bên ngoài không tồn tại.
Lúc này, trong đại sảnh tầng một đã được bố trí thành nơi tỏ tình.
Còn có mấy nhân viên đang không ngừng chuyển hoa hồng từ bên ngoài vào.
Bạch Tuấn Hào mặc bộ vest màu trắng, giày da màu đen cũng được đánh bóng loáng, gương mặt rạng ngời đầy tự tin đang ngồi bên cạnh chờ.
Còn có một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ của Vương tộc họ Bạch đứng sau lưng anh ta.
Bây giờ, năm Vương tộc lớn đều phái ra chủ lực của gia tộc tới Yến Đô.
Bạch Tuấn Hào là cháu trai của Bạch Vương, cao thủ bên cạnh anh ta tất nhiên sẽ không yếu.
Có thể nói, bây giờ ở Yến Đô, người có thể sở hữu vệ sĩ cảnh giới Vương Cảnh hậy kỳ chỉ có thể là nhân vật nằm ở trung tâm quyền lực của Vương tộc thôi.
Dù sao các thế lực địa phương ở Yến Đô không có một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ nào.
"Cậu chủ Bạch, bây giờ đã hết giờ làm, sao sếp Tần còn chưa xuống? Hay tôi tới văn phòng cô ấy, mời cô ấy xuống vậy?"
Một người thanh niên mặc vest bên cạnh Bạch Tuấn Hào hỏi với vẻ nịnh nọt.
"Câm miệng!"
Bạch Tuấn Hào tức giận quát, sau đó cong môi cười đầy vẻ tự tin và rạng rỡ: "Chắc sếp Tần quá bận nên quên về thôi.
Nếu cô ấy biết tôi ở đây, đã chủ động ra đón từ lâu rồi”.
Khóe miệng người thanh niên khẽ giật giật, không dám nói gì nữa.
Từng giây từng phút trôi qua nhưng mãi vẫn không thấy Tần Thanh Tâm xuất hiện, Bạch Tuấn Hào mất kiên nhẫn, khẽ nhíu mày: "Rốt cuộc người phụ nữ này đang giở trò quỷ gì vậy? Sao cô ta còn chưa ra?"
"Cô… tới đây cho tôi!"
Bạch Tuấn Hào ngoắc tay gọi một cô gái trẻ.
Anh ta biết cô gái này là thư ký của Tần Thanh Tâm.
"Cô gọi sếp Tần của các cô xuống đây cho tôi, cứ nói tôi có chuyện quan trọng cần tìm cô ấy”.
Bạch Tuấn Hào nói.
Thư ký khẽ nhíu mày.
Cho dù cô ta sợ Bạch Tuấn Hào nhưng vẫn từ chối: "Xin lỗi, sếp Tần của chúng tôi đang bận nên không có thời gian gặp anh, mong anh hãy về đi!"
"Bốp!"
Bạch Tuấn Hào tát thẳng vào mặt thư ký: "Tôi bảo cô làm thế nào thì cô cứ việc làm theo, nói nhảm như vậy làm gì? Cô đi gọi Tần Thanh Tâm xuống đây cho tôi, nếu không tôi sẽ cho người lột sạch quần áo của cô”.
Thư ký run rẩy, chỗ bị tát trên mặt nóng rát, uất ức rưng rưng nước mắt.
Cô ta không dám trêu chọc Tần Thanh Tâm, cũng không dám đắc tội Bạch Tuấn Hào.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Cô còn không đi gọi sếp Tần của các cô xuống à?"
Bạch Tuấn Hào phẫn nộ quát.
Lúc này, thư ký mới vội xoay người rời đi.
Sau khi đến cửa văn phòng của Tần Thanh Tâm, cô ta dè dặt gõ cửa và bước vào.
"Sếp Tần, Bạch Tuấn Hào cứ nhất quyết yêu cầu chị xuống.
Nếu chị không xuống, anh ta sẽ lột sạch quần áo của tôi.
Chị xem, hay là chị xuống đuổi anh ta đi?"
Thư ký nơm nớp lo sợ nói.
Tần Thanh Tâm vừa muốn nổi giận thì nhìn thấy dấu tay in rõ trên mặt thư ký, cô càng phẫn nộ hơn: "Anh ta đánh cô à?"
Thư ký khẽ gật đầu: "Tôi đã báo cảnh sát nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy có ai tới.
Tôi nghĩ, chắc không có người tới đâu”.
Tần Thanh Tâm giận tới run người, đứng phắt dậy và đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu, Tần Thanh Tâm đã đi tới đại sảnh tầng một.
Cô chỉ thấy trong đại sảnh đều là bóng bay và hoa hồng.
Ở giữa đại sảnh tầng một còn có một hình trái tim lớn bằng cánh hoa hồng.
Bạch Tuấn Hào đang đứng ở giữa những