Ánh mắt Hạ Hà cực kỳ lạnh lẽo, không hề e sợ Tào Trí, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.
Tào Trí vừa mới nổi giận bỗng bật cười: “Cô Hạ, tôi không bảo Lưu Phương lấy mẹ cô ra để uy hiếp cô”.
“Hơn nữa với thân phận của tôi, nếu thật sự muốn ép cô làm gì đó, cô nghĩ tôi còn cần phải uy hiếp cô nữa sao?”
Nghe Tào Trí nói vậy, sắc mặt Hạ Hà mới dịu xuống.
Chỉ cần không phải lấy mẹ ra để uy hiếp cô ta, chỉ cần Tào Trí không làm ra chuyện khốn nạn gì, cô ta đều có thể chịu đựng.
Nhưng vì cô ta biết Tào Trí đã cướp đi giải trí Ngôi Sao vốn thuộc về Dương Thanh nên vẫn không thể thân thiện nổi với anh ta.
“Tạch!”
Tào Trí bỗng búng tay một cái.
Ngay sau đó, cửa phòng bị mở ra, một vệ sĩ của Vương tộc họ Tào đi vào: “Cậu Trí có gì dặn dò?”
Tào Trí ra lệnh: “Đưa Lưu Phương vào đây!”
“Vâng!”
Vệ sĩ quay người đi ra, chưa đầy mười giây sau Lưu Phương đã bị dẫn vào.
“Cậu Tào tìm tôi sao?”
Lưu Phương được gọi vào thì rất kích động, còn tưởng Tào Trí muốn mời mình ăn cùng.
Nếu cô ta thật sự được ngồi ăn cùng với Tào Trí, đây sẽ là vốn liếng lớn nhất để cô ta đi khoe khoang.
“Tôi bảo chị mời cô Hạ tới một chuyến, chị mời cô ấy thế nào?”
Tào Trí lạnh giọng chất vấn.
Lưu Phương sững sờ, không biết tại sao Tào Trí lại hỏi vậy, vội vàng cười đáp: “Đương nhiên là làm theo lệnh của cậu chân thành mời Hạ Hà tới!”
“Vậy sao?”
Sắc mặt Tào Trí lập tức lạnh hẳn xuống: “Sao tôi lại nghe cô Hạ nói cô mượn danh nghĩa của tôi dùng mẹ cô ấy để uy hiếp, ép cô ấy tới gặp tôi?”
Đến tận lúc này Lưu Phương mới ý thức được tại sao Tào Trí lại gọi mình vào, giật mình hoảng loạn.
“Bịch!”
Lưu Phương cuống quýt quỳ xuống, vội vàng cầu xin: “Tôi biết sai rồi, tôi không nên mượn danh nghĩa của cậu Tào để uy hiếp Hạ Hà”.
“Sau này tôi không dám nữa, xin cậu Tào tha thứ cho tôi lần này”.
Lưu Phương thật sự sợ hãi.
Cô ta biết rõ Tào Trí là người như thế nào, đến cả chủ nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô mà anh ta còn tiện tay giết chết cơ mà.
So với Tôn Húc, cô ta còn chẳng bằng cái rắm.
Nếu Tào Trí nổi giận, giết cô ta dễ như giẫm chết một con kiến.
“Dám lấy danh nghĩa của tôi làm chuyện xấu, giết!”
Tào Trí quát lớn.
“Răng rắc!”
Gã vệ sĩ dẫn Lưu Phương vào lập tức tiến lên một bước ôm đầu cô ta, bỗng dùng sức vặn gãy cổ cô ta.
“Á…”
Hạ Hà hét toáng lên, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi.
Cô ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Mặc dù cô ta cũng rất ghét Lưu Phương nhưng dù sao cũng là quản lý của cô ta, hai người quen biết nhau đã lâu.
Vậy mà hiện giờ chỉ vì một câu nói của cô ta, Lưu Phương đã mất mạng.
Còn là bị người ta vặn gãy cổ.
Lúc này toàn thân cô ta đều run bẩy lẩy, vừa sợ vừa giận.
“Cô Hạ cũng nghe thấy rồi, là chị ta mượn danh nghĩa của tôi lấy mẹ cô ra uy hiếp, thật sự không liên quan gì tới tôi”.
Tào Trí cười híp mắt nói với Hạ Hà.
“Tại, tại sao anh phải làm như vậy?”
Hạ Hà nổi giận đùng đùng: “Chỉ mượn danh nghĩ của anh làm việc thôi anh đã muốn giết người? Anh có còn tính người không hả?”
Không biết là vì tức giận hay sợ hãi, giọng nói của Hạ Hà run run.
Thi thể của Lưu Phương đã bị vệ sĩ lôi ra ngoài.
Tào Trí mỉm cười như không quan tâm tới cơn giận của Hạ Hà.
“Đây chính là quy tắc của Vương tộc họ Tào.
Tôi có thân phận gì? Chị ta có thân phận gì?”
Tào Trí cười nói: “Dám phá