Chiến Thần Ở Rể

1126: Một Chiêu Khiến Tất Cả Kinh Sợ


trước sau


"Chuyện này, sao có thể chứ?"  
      Tần Như Phong không thể tin nổi, thốt lên.

      Ngay sau đó, cặp mắt đỏ như máu tươi kia nhìn về phía Dương Thanh, đáy mắt tràn đầy tham lam: "Ranh con, mày lại mang đến một bất ngờ lớn như vậy, thật đúng là quý nhân của Tần Như Phong tao rồi".

      "Thứ thuốc mày vừa cho Vũ Liệt uống là thuốc gì? Vì sao lại có công hiệu thần kì như vậy?"  
      "Khôn hồn thì giao toàn bộ thần dược đó ra đây, có lẽ tao sẽ tha cho mày một mạng!"  
      Nghe vậy, đám Tần Đức Chính lập tức biến sắc, mấy vị cao thủ đều tiến đến, chắn trước mặt Dương Thanh và Tần Đại Dũng.

      "Dương Thanh, mau dẫn bố vợ cháu rời khỏi nơi này ngay, loại thần dược này nếu chẳng may rơi vào tay Tần Như Phong thì sẽ thành tai họa cho mọi người đấy!"  
      Tần Đức Chính vội nói thêm: "Dù cháu thật sự giao thần dược ra cho Tần Như Phong thì ông ta cũng sẽ không để cháu sống sót rời khỏi đây đâu".

      "Mấy lão già chúng tôi cũng đã sống đủ rồi, giờ là lúc làm điều gì đó có ích cho nhà họ Tần này, cháu mau đưa bố vợ cậu rời khỏi đây đi, chúng tôi sẽ liều mạng ngăn cản ông ta".

      Ông Ngô cũng che trước mặt hai người, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tần Như Phong, nói với Dương Thanh: "Cậu Thanh, cậu mau đưa cậu chủ tôi đi nhanh đi, lão già này cầu xin cậu đó!"  
      Năm mươi năm trước, ông Ngô chính là người chịu trách nhiệm bảo vệ Tần Đại Dũng, nào ngờ nhà họ Tần xảy ra biến cố lớn, bố mẹ Tần Đại Dũng đồng thời đột ngột qua đời, Tần Đại Dũng cũng biến mất.

      Chính vì sự kiện này mà ông Ngô đã ăn năn dằn vặt suốt năm mươi năm qua, khó khăn lắm mới gặp lại Tần Đại Dũng, lão ta chỉ mong Tần Đại Dũng có thể sống sót rời khỏi nơi này.

      "Muốn đi?"  
      Tần Như Phong cười lạnh một tiếng, hơi thở bậc cao thủ Thần Cảnh bùng nổ từ thân thể lão ta.

Lão ta ngạo nghễ nói: "Tần Như Phong tôi chưa cho đi, kẻ nào có thể bước ra khỏi nhà họ Tần nửa bước?"  
      "Người trẻ tuổi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi khuyên cậu mau chóng giao nộp thần dược ra đây đi, bằng không, đợi đến khi Tần Như Phong tôi nổi giận, hậu quả khó lường đấy".


      Dường như Tần Như Phong hoàn toàn không hề lo đến chuyện Dương Thanh có thể chạy thoát khỏi nơi đây, bèn cười lạnh, bảo: "Nếu để tôi tự mình ra tay, đến khi đó thần dược là của tôi, tính mạng cậu cũng sẽ là của tôi".

      "Nói xong chưa?"  
      Dương Thanh bỗng cất tiếng hỏi.

      Vừa rồi anh mải quan tâm tình hình của Vũ Liệt, giờ đã xác định Vũ Liệt không còn gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh mới đứng lên, đôi mắt vốn rất bình thản nay đã trở nên cực kì lạnh lẽo.

      "Hử?"  
      Tần Như Phong lập tức hiểu ý Dương Thanh, sát khí trong cặp mắt đỏ tươi như máu kia càng thêm nồng đậm: "Ranh con, mày có chắc rằng mày muốn tao tự mình ra tay không?"  
      "Một khi tao đã ra tay, mày sẽ không còn..."   Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
      Lão ta còn chưa nói hết câu, Dương Thanh đã cắt đứt lời lão: "Câm miệng!"  
      Ầm!  
      Giờ khắc này, toàn bộ người nhà họ Tần đều khiếp sợ ngây ra.

      Tần Như Phong lúc này đã thể hiện ra thực lực Thần Cảnh, nhưng Dương Thanh lại vẫn dám quát vào mặt lão ta trước mắt bao người?  
      Thế này chẳng phải muốn chết hay sao?  
      "Dương Thanh, đừng lo cho bố, mau rời khỏi đây đi!"  
      Tần Đại Dũng lập tức nôn nóng, ông ấy đã chẳng quản sự sống chết của bản thân nữa rồi, chỉ có điều, trong lòng vẫn áy náy vì đã khiến Dương Thanh bị liên lụy.

      Hiện giờ Tần Như Phong đáng sợ như vậy, chỉ khi Dương Thanh rời khỏi đây được thì may ra mới có cơ hội sống sót.

      "Các người còn có thể đánh được không?"  
      Dương Thanh không để ý bất luận kẻ nào, chỉ quay sang hỏi tám vị cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ do anh dẫn tới đây.

      Tám người nhìn nhau, lẽ nào Dương Thanh còn muốn bọn họ tiếp tục đấu với Tần Như Phong?  

      "Thật vô dụng!"  
      Dương Thanh lạnh giọng nói.

      Ngay khi vừa dứt lời, anh đã cất bước thong thả đi về phía Tần Như Phong.

      "Dương Thanh! Cháu làm gì thế? Mau quay lại ngay!"  
      "Bây giờ thực lực của Tần Như Phong rất đáng sợ, cháu qua đó khác gì tự sát đâu, chúng tôi sẽ liều mạng chặn ông ta lại, cho cháu cơ hội tranh thủ rời khỏi đây, mau quay lại đi!"  
     ...! 
      Đám người Tần Đức Chính đều sợ đến sững người, vội vã lên tiếng khuyên bảo.

      Chỉ có điều, Dương Thanh vẫn không hề để tâm, lúc này anh đã đứng đối diện với Tần Như Phong, chỉ còn cách lão ta

một bước chân.

      Trong số người nhà họ Tần, tuy cũng có vài người đứng về phía Tần Đức Chính nhưng số lượng cực ít, đại bộ phận đều vẫn lựa chọn ủng hộ Tần Như Phong.

      Tuy rằng năm mươi năm trước Tần Như Phong đã gây ra một việc đáng ghê tởm vô cùng, nhưng ngày nay, thực lực lão ta thể hiện ra đã đặt chân tới cảnh giới Thần Cảnh rồi.

      Chỉ cần có Tần Như Phong, nhà họ Tần trong tương lai nhất định sẽ tiến đến một vị trí cao hơn bây giờ rất nhiều, thậm chí có thể vượt qua cả năm Vương tộc lớn của Chiêu Châu.

      Hiện giờ, bọn họ đang nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt nhìn kẻ ngu si.

      Tần Như Phong híp mắt, đôi mắt đỏ vằn lóe lên sát khí.

      Từ khi Dương Thanh xuất hiện ở nhà họ Tần này, lão ta vẫn không nhìn ra được thực lực của anh, mặc dù lão ta đã bước chân vào bậc Thần Cảnh nhưng vẫn không cách nào đánh giá được Dương Thanh.

      Như thể, Dương Thanh chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, hoàn toàn không có một chút võ thuật nào.


      Nhưng lão ta cũng biết rõ, địa vị của Dương Thanh ở Yến Đô gần như là Vương của Yến Đô rồi, chỉ chưa chính thức tuyên bố mà thôi.

      Nếu không phải Liên minh Vương tộc muốn nhúng tay vào chuyện Yến Đô, có lẽ Dương Thanh đã thành Vương của Yến Đô rồi nhỉ?  
      Người như vậy sao có thể là một người thường?  
      Nhưng lão ta vẫn không thể nhìn ra thực lực của Dương Thanh.

      Dương Thanh còn lấy ra được một viên thần dược có thể cải tử hồi sinh, điều này càng khiến lão ta tò mò về thân phận của anh.

      "Ranh con, mày muốn chết à!"  
      Mặc dù lão ta cũng có đôi phần kiêng kị vì thân phận của Dương Thanh nhưng lúc này, Dương Thanh dám hiên ngang đứng trước mặt lão ta, đây quả thực là một sỉ nhục cực lớn với lão.

      Tần Như Phong lập tức vung một cánh tay, trong nháy mắt, toàn bộ nhà họ Tần như thể đã bị bao phủ bởi một luồng sát khí khủng bố.

      Những cao thủ dưới Vương Cảnh hậu kỳ đều cảm thấy thực đáng sợ, toàn thân liên tục run lẩy bẩy.

      Ngay cả các cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ và Vương Cảnh đỉnh phong cũng cảm nhận được một áp lực cực lớn đang đè lên mình.

      "Dương Thanh!"  
      Tần Đại Dũng hét lên xé lòng.

      Nếu Dương Thanh gặp chuyện không may, ông ấy thực sự không cách nào ăn nói với hai cô con gái của mình.

      "Tần Như Phong, ông dám à!"  
      Đám người Tần Đức Chính cũng nổi giận gầm lên, đồng loạt xông về phía Tần Như Phong, cố gắng cứu lấy Dương Thanh dưới tay lão ta.

      Chỉ tiếc, Dương Thanh đang đứng ngay trước mặt Tần Như Phong, chỉ cách một bước chân, Tần Như Phong muốn giết anh còn chẳng cần di chuyển đã có thể dễ dàng làm được.

      Đám người Tần Đức Chính còn cách Dương Thanh một khoảng, sao có thể tới cướp Dương Thanh về trước khi chiêu tấn công của Tần Như Phong hạ xuống?  

      Nhưng dù biết không thể, bọn họ vẫn muốn dốc toàn lực thử một lần.

      Trong khoảnh khắc này, đất trời dường như thoáng biến sắc, cánh tay Tần Như Phong đã hạ xuống, quật một chưởng về phía đầu Dương Thanh.

      Nhưng tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ mà Dương Thanh mang theo lại hoàn toàn không hề lo lắng, thậm chí lúc này còn sôi trào nhiệt huyết, bởi vì bọn họ biết, Dương Thanh sắp ra tay.

      "Bộp!"  
      Nay dưới ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, cánh tay Tần Như Phong chợt dừng lại giữa không trung, cổ tay lão ta bị một bàn tay khác tóm chặt.

      "Cái gì?"  
      Tất cả mọi người của gia tộc họ Tần đều ngây ra như phỗng, đám Tần Đức Chính đang liều lĩnh xông lên muốn cứu Dương Thanh cũng khựng lại nửa đường, nhìn về phía cánh tay Dương Thanh hời hợt chộp lấy cổ tay Tần Như Phong, ai nấy đều khiếp sợ cực kì.

      "Mày...!Mày, thế này...!Sao có thể như vậy được?"  
      Tần Như Phong cũng sợ đến lắp bắp không thành câu, lão ta đã khiếp hãi tột cùng.

      Bởi vì, giờ khắc này, lão ta đã ra sức rút tay về, lại phát hiện không cách nào làm được, bàn tay Dương Thanh như một chiếc kìm khóa chặt cổ tay lão ta.

      "Thật sự cho rằng dùng biện pháp đường ngang ngõ tắt để tăng thực lực lên mức Thần Cảnh thì mình chính là một cao thủ Thần Cảnh sao?"  
      Dương Thanh thờ ơ hỏi một câu.

      Lời vừa dứt, đầu gối anh đã thúc thẳng lên bụng Tần Như Phong.

      "Thịch!"  
      Một tiếng va chạm thật mạnh, thân thể Tần Như Phong lập tức bị đánh bay mấy chục mét, lại một tiếng va chạm thật lớn vang lên, lão ta đã đâm thẳng vào cửa sổ một căn biệt thự, cả người bay vào bên trong biệt thự luôn.

      Trong nháy mắt, mọi người đồng loạt quay sang nhìn Dương Thanh.

      Toàn bộ nhà họ Tần đã lặng ngắt như tờ!  


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện