Không ai ngờ Long Thiên Vũ lại định giết Long Đằng thật, ngay sau tiếng ra lệnh của hắn ta, cao thủ sau lưng hắn ta đã xuất hiện trước mặt Long Đằng rồi tung chưởng.
Ngay cả mười hai tướng của Long Môn cũng chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một cao thủ xuất hiện trước mặt Long Đằng rồi.
Người nhà họ Long đều có vẻ tuyệt vọng: “Chủ gia tộc!”
Còn người của Hoàng tộc họ Long thì rất hờ hững, như thế giết Long Đằng cũng chẳng đáng gì.
Vào giờ phút này, trong mắt Long Đằng chỉ còn sự tuyệt vọng, lão ta cảm thấy vô cùng không cam lòng và thất vọng với Hoàng tộc họ Long.
“Rầm!”
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng người bỗng xuất hiện, chắn trước mặt Long Đằng rồi tung chưởng.
Trước sự khiếp sợ của đám người, cao thủ đang định giết Long Đằng lập tức bay ra xa, như thể bị một chiếc xe tải hạng nặng tông trúng.
“Dương Thanh!”
Long Đằng nhìn cậu thanh niên đang chắn trước mặt mình, mắt lập tức rớm lệ, vô cùng kích động.
Vừa nãy, khi Long Thiên Vũ định giết lão ta, lão ta không hề có cơ hội phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cao thủ của Hoàng tộc họ Long xuống tay với mình.
Vào giây phút sống còn đó, Dương Thanh đã cứu lão ta, có thể tưởng tượng được tâm trạng của Long Đằng lúc này.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, anh nhìn chằm chằm vào Long Thiên Vũ, chất vấn: “Người yêu cầu tôi đến đây là anh à?”
Giọng Dương Thanh vô cùng lạnh lùng, khiến cả nhà họ Long như đóng băng.
Một lão già tóc hoa râm lập tức chắn trước mặt Long Thiên Vũ, nghiêm nghị nhìn Dương Thanh.
Lão ta là cao thủ Thần Cảnh được Hoàng tộc họ Long giao nhiệm vụ bảo vệ Long Thiên Vũ, nhưng vào lúc này, lão ta lại cảm nhận được áp lực khổng lồ từ phía Dương Thanh.
Trước ánh mắt của Dương Thanh, Long Thiên Vũ cảm thấy rất mất tự nhiên, như thể đang bị rắn độc nhắm đến.
Nhưng hắn ta là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long, đương nhiên cũng có sự kiêu ngạo của mình.
Hắn ta hờ hững nhìn Dương Thanh: “Dám khiến người của Hoàng tộc họ Long bị thương, cậu biết tội chưa?”
Vù!
Long Thiên Vũ vừa dứt lời, bóng Dương Thanh bỗng nhoáng lên, lập tức xuất hiện trước mặt cao thủ bán bộ Thần Cảnh vừa bị anh đánh bay.
“Rắc!”
Dương Thanh giẫm vào đầu gối đối phương, tiếng xương gãy chói tai vang lên.
“Á…”
Ngay sau đó là tiếng hét của cao thủ bán bộ Thần Cảnh kia.
Tiếng hét thê thảm đó vang vọng khắp nhà họ Long.
“Khiến người của Hoàng tộc họ Long bị thương á? Tôi còn dám giết người của Hoàng tộc họ Long nữa, anh có tin không?”
Dương Thanh hờ hững nói rồi giẫm lên cổ cao thủ bán bộ Thần Cảnh kia.
Tiếng kêu rên của cao thủ bán bộ Thần Cảnh đó lập tức im bặt, không phải ông ta không dám la, mà cú giẫm của Dương Thanh đã khiến ông ta không thở nổi, sao có thể kêu được nữa.
Người của Hoàng tộc họ Long và nhà họ Long chỉ thấy cao thủ bán bộ Thần Cảnh kia giãy giụa rất mạnh, nhưng chân Dương Thanh như núi Thái Sơn đè lên người ông ta, khiến ông ta không sao thoát được.
“Cậu chán sống rồi!”
Long Thiên Vũ gằn giọng, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Hắn ta là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long, đã bao giờ chịu nhục nhã như thế đâu cơ chứ?
Thuộc hạ bị giẫm nát đầu gối ngay trước mặt hắn ta, hơn nữa còn bị người khác nắm giữ sống chết.
Đối với hắn ta, chuyện này đúng là mối nhục lớn lao.
“Rắc!”
Dương Thanh bỗng ấn chân xuống, tiếng xương gãy vang lên, cao thủ bán bộ Thần Cảnh đang giãy giụa kia lập tức đờ ra, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng và không dám tin.
Ông ta là cao thủ bán bộ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long, tuy không phải người mạnh nhất nhưng cũng