Mã Siêu như con gián đánh mãi không chết, tuy lần nào tấn công Long Chiến cũng bị lão ta đánh cho hộc máu mồm, nhưng anh ta vẫn đứng dậy chiến đấu tiếp, như không có chuyện gì xảy ra.
Ngay cả Long Đằng cũng vô cùng lo lắng, lão ta biết rõ quan hệ giữa Dương Thanh và Mã Siêu, nếu Long Chiến giết Mã Siêu, có lẽ Dương Thanh sẽ giết sạch người của Hoàng tộc họ Long nhỉ?
Nhưng Dương Thanh vẫn rất bình tĩnh, hình như không hề lo rằng Mã Siêu sẽ bị Long Chiến giết.
Lúc này, sắc mặt của Long Thiên Vũ khó coi tới cực điểm, khi biết Dương Thanh mới 28 tuổi, hắn ta đã thấy rất không cam tâm rồi.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một người thanh niên, tuy chưa bước vào Thần Cảnh nhưng vẫn có thực lực đánh với cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ.
Quan trọng nhất là thanh niên này còn trẻ hơn nữa, chỉ tầm 25 26 tuổi mà thôi.
Chuyện này khiến Long Thiên Vũ bỗng hơi nghi ngờ, thiên tài của Hoàng tộc họ Long như hắn ta đã 35 tuổi mà mới đến Vương Cảnh đỉnh phong, có phải thiên phú quá kém cỏi không thế?
Nhưng rõ ràng hắn ta có thiên phú cao nhất trong đám con cháu của Hoàng tộc họ Long cơ mà.
“Rầm!”
Long Chiến lại tấn công lần nữa, Mã Siêu bị đánh bay, hộc máu mồm giữa không trung.
“Cậu Thanh, cậu mau ra tay đi, bằng không cậu Siêu sẽ gặp nguy hiểm thật đấy”.
Long Đằng lo lắng nói.
Dương Thanh nói: “Cứ yên tâm, có tôi ở đây, cho dù cậu ấy muốn chết thì cũng không chết được!”
Long Đằng sững sờ, phải tự tin đến đâu thì mới có thể bình tĩnh như thế chứ?
Chẳng riêng gì Long Đằng, người của Hoàng tộc họ Long cũng nghĩ Mã Siêu sắp không chịu nổi nữa.
Nhưng sắc mặt của Long Chiến đang đánh với Mã Siêu lại vô cùng nghiêm nghị.
Lão ta có thể cảm nhận được, thực lực của Mã Siêu đang mạnh dần lên.
Tuy lão ta chưa dốc hết sức nhưng vẫn là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ thực sự.
Mã Siêu còn chưa bước vào Thần Cảnh mà sức chiến đấu đã mạnh đến thế, vậy Dương Thanh đã đạt đến Thần Cảnh sẽ mạnh tới mức nào đây?
Long Chiến bỗng có ý lùi bước.
“Chắc cậu cũng biết cậu không phải đối thủ của tôi, nếu tôi dùng hết thực lực thì cậu chỉ còn con đường chết!”
Long Chiến nhìn Mã Siêu đang chậm rãi bò dậy, không chủ động tấn công nữa mà lên tiếng.
Mã Siêu lau vết máu ở khóe miệng, không hề quan tâm, ý chí chiến đấu điên cuồng phun trào, nhìn chằm chằm vào Long Chiến bằng ánh mắt sắc bén.
“Vậy ông cứ dùng hết thực lực đi!”
Mã Siêu nói với vẻ dí dỏm, trong mắt còn có sự khinh thường.
Long Chiến được cử đi bảo vệ Long Thiên Vũ, còn được Long Hoàng ban họ cho, đương nhiên cũng không phải người dễ kích động.
Lão ta sẽ không dốc hết sức để đánh với một cao thủ dưới Thần Cảnh.
Nếu làm thế thì lão ta cũng mất hết mặt mũi.
Cảnh giới võ thuật của lão ta cao hơn, tuổi cũng lớn hơn.
“Ông Chiến, đừng tốn thời gian nữa, nếu cậu ta muốn chết đến thế thì ông cứ tiễn cậu ta một đoạn đi!”
Long Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Hắn ta tự thấy mình không thể đánh với cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ lâu như Mã Siêu.
Nhưng thế thì sao chứ?
Hắn ta là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long, có địa vị vô cùng cao quý, cho dù Mã Siêu và Dương Thanh là thiên tài võ thuật đáng gờm đến mấy, gặp hắn ta rồi cũng chỉ còn con đường chết mà thôi.
Long Chiến đắng chát, lão ta vốn không muốn dùng hết thực lực với một cao thủ dưới Thần Cảnh, nhưng Long Thiên Vũ lại bảo lão ta giết Mã Siêu.
Nếu thế thì đành kết thúc chuyện này sớm vậy!
“Rầm!”
Nền đất dưới chân Long Chiến lập tức nứt toác, hơi thở đáng sợ tản ra từ người lão ta.
Trong lúc nhất thời, cả nhà họ Long như