Long Chiến đã hứa với Dương Thanh sẽ cố gắng khuyên Long Hoàng từ bỏ cuộc chiến tranh giành Đế Thôn.
Nhưng với tình trạng của Long Chiến bây giờ, Long Hoàng có thể nghe theo ý kiến của lão ta được sao?
Đương nhiên không thể!
Quả nhiên, Long Hoàng lớn tiếng hỏi: "Long Chiến, ông đang dạy tôi phải làm gì à?"
Cách điện thoại, Long Chiến vẫn có thể cảm giác được sự phẫn nộ của Long Hoàng.
"Long Chiến không dám!"
Long Chiến lo sợ nhưng vẫn không từ bỏ ý định khuyên can, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Nhưng lời đồn về Đế Thôn quá mức thần bí, không ai bảo đảm có thể thật sự khống chế được nó”.
"Một khi Đế Thôn mất khống chế sẽ là tai họa lớn cho Hoàng tộc, cho nên tôi cầu mong ngài có thể nghĩ lại!"
Long Chiến đã hứa với Dương Thanh, đừng nói là cách điện thoại, cho dù ở ngay trước mặt Long Hoàng, lão ta cũng sẽ nói như vậy.
"Câm miệng!"
Long Hoàng vô cùng tức giận quát: "Long Chiến, tôi nể tình ông đi theo tôi nhiều năm mới ban họ cho ông, cho ông được hưởng vinh dự cao nhất.
Nhưng điều này không có nghĩa là ông có tư cách bảo tôi phải làm việc thế nào”.
"Nếu võ công của ông đã bị phế bỏ, vậy từ nay về sau ông không còn là người của Hoàng tộc họ Long tôi nữa, cũng sẽ lập tức thu hồi lại họ Long đã ban thưởng cho ông.
Sau này, ông không thể dùng họ Long nữa!"
Lời Long Hoàng nói vô cùng tuyệt tình.
Long Chiến nhất thời ngây người.
"Long Hoàng, ngài muốn đuổi tôi ra khỏi Hoàng tộc họ Long à?"
Long Chiến không thể tin nổi.
Lão ta vốn định chủ động xin rời khỏi Hoàng tộc họ Long vì cho rằng võ công của mình bị phế bỏ, còn không biết có thể khôi phục lại được hay không, nên không muốn trở thành gánh nặng của Hoàng tộc họ Long.
Nhưng Long Chiến không sao ngờ được Long Hoàng lại tuyệt tình như thế, không chỉ muốn đuổi lão ta ra khỏi Hoàng tộc họ Long, thậm chí còn muốn thu hồi lại họ Long.
"Tôi không giết ông đã là ban ơn lớn nhất cho ông rồi.
Tôi chỉ đuổi ông ra khỏi Hoàng tộc họ Long và thu hồi họ Long, ông còn có gì bất mãn nữa?"
Long Hoàng quát to: "Sau này, nếu để cho tôi biết ông còn dám dùng họ Long, tôi chắc chắn sẽ tự tay giết ông!"
Sát ý!
Sát ý vô cùng mãnh liệt!
Cho dù ở cách xa nghìn dặm, Long Chiến vẫn có thể cảm nhận được uy thế từ trên người Long Hoàng.
"Được, Vương Chiến hiểu rõ!"
Long Chiến đỏ mắt nói.
Lão ta vốn họ Vương, tên gọi là Vương Chiến.
Nếu Long Hoàng muốn thu lại họ Long, vậy lão ta cũng chỉ có thể dùng lại họ ban đầu.
Lão ta đã dành cả đời vì Hoàng tộc họ Long nhưng không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy.
Ở trong lịch sự của Hoàng tộc họ Long chưa bao giờ có tiền lệ họ được ban ra còn lấy lại, lão ta là người đầu tiên!
"Ông biết rõ là tốt rồi!"
Long Hoàng nói một câu cuối cùng rồi cúp máy luôn.
Giờ phút này, Vương Chiến chỉ cảm thấy vô cùng trống rỗng, giống như mất đi thứ quý giá nhất.
Vương Chiến sống ở Hoàng tộc họ Long từ nhỏ tới lớn, ba mẹ lão ta vốn chỉ người giúp việc trong Hoàng tộc họ Long.
Lão ta dựa vào sự cố gắng của mình đã không ngừng mạnh hơn, trở thành một trong năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long, mới dần được Hoàng tộc họ Long và Long Hoàng trọng dụng.
Nhưng bây giờ, tất cả những điều này đều đã mất.
Lão ta biết rõ nguyên nhân không phải vì mình cầu xin Long Hoàng từ bỏ cuộc chiến tranh giành Đế Thôn mà vì mình đã biến thành một kẻ bị phế bỏ võ công.
Lão ta đã đến tuổi này còn bị phế bỏ võ công thì xem như hỏng hẳn.
Cho dù võ công, tu vi của lão ta thật sự có thể khôi phục, có thể đạt tới bán bộ Thần Cảnh đã là cực hạn rồi.
Trong lúc