Mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đối đầu với một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Long Khôn, cả bọn bị Long Khôn chèn ép.
Vương Chiến ở bên cạnh quan sát cuộc chiến, sắc mặt nghiêm nghị, chỉ sợ Long Khôn sẽ ra tung đòn giết người.
Những người này đều do Dương Thanh phái tới bảo vệ lão ta.
Nếu bọn họ chết ở đây, e là đời này lão sẽ không yên lòng.
"Một đám rác rưởi!"
Long Khôn không hề che giấu sự khinh thường trong mắt, lão ta vừa nói xong khí thế trên người đột nhiên tăng vọt.
Một luồng sức mạnh bàng bạc bộc phát, bao trùm mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong kia.
Lúc này mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đều thay đổi sắc mặt, bọn họ cảm nhận được luồng sức mạnh không thể ngăn cản.
Đây chính là cao thủ Thần Cảnh sao?
"Oành oành oành..."
Long Khôn đột nhiên biến mất trong tích tắc, lúc xuất hiện lại mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đồng loạt bay ngược ra ngoài.
Chỉ còn một mình Long Khôn ngạo nghễ đứng đó.
"Cậu Thanh, cậu vẫn không định xuất hiện sao?"
Long Khôn bỗng nhìn tập đoàn Nhạn Thanh ở phía đối diện thốt lên nói.
"Người đến từ đâu, cút trở về đó!"
Đột nhiên một luồng khí thế mạnh mẽ hơn bao trùm lên phòng khám Ái Dân, giọng nói của Dương Thanh như sấm rền vang bên tai Long Khôn.
"Bịch bịch bịch!"
Long Khôn lùi về sau mấy bước trước sự ngỡ ngàng của mọi người, sắc mặt lão ta tái mét như trúng đòn nặng.
Mà trên mặt Long Khôn cũng tràn đầy hoảng sợ.
Lão ta vốn chỉ muốn đến tìm Phùng Tiểu Uyển để chữa trị cho Long Thiên Vũ, nhưng không ngờ gặp phải Vương Chiến nên muốn dẫn người đi.
Nhưng nào ngờ lại có tới mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong bảo vệ Vương Chiến.
Không những vậy lão ta còn cảm thấy có một luồng sức mạnh mơ hồ đang bao trùm lên người lão ta, rõ ràng là Dương Thanh.
Long Khôn tất nhiên sẽ không giết người của Dương Thanh ở Thành Cửu Châu, vì vậy chỉ đẩy lùi mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
Long Khôn vốn còn muốn thăm dò thực lực võ thuật của Dương Thanh, nhưng kết quả người vẫn chưa xuất hiện mà lão ta đã bị đẩy lùi về sau chỉ bằng một câu nói.
Tuy chưa chạm mặt nhưng đã phân biệt được thắng thua.
"Không hổ là thiên tài võ thuật xứng đáng với danh xưng Vương của Yến Đô, quả nhiên lợi hại!"
Long Khôn nhìn về phía tập đoàn Nhạn Thanh, gằn giọng nói: "Nhưng dù cậu có lợi hại hơn nữa, cũng không thể ngăn cản tôi dẫn kẻ phản bội Hoàng tộc họ Long rời khỏi nơi này!"
Lão ta nói xong, ánh mắt bỗng nhìn thẳng vào Vương Chiến.
.
Đọc truyện tại # trumtru yen. #
Vương Chiến bỗng thấy được sự quyết tâm của Long Khôn, sắc mặt sa sầm, cắn răng nói: "Long Khôn, ông muốn dẫn tôi đi thật sao?"
"Hoàng tộc họ Long không thể tha thứ cho kẻ phản bội, ông nhất định phải trở về Hoàng tộc họ Long chuộc tội!"
Nói xong, Long Khôn lao thẳng về phía Vương Chiến.
"Ầm!"
Nhưng khi Long Khôn sắp vọt tới trước mặt Vương Chiến thì một luồng sát khí khủng bố bỗng đánh úp về phía lão ta.
Sắc mặt Long Khôn nhất thời tái mét, đột ngột dừng chân lại.
Dưới chân lão ta là một cây bút ký tên cắm sâu xuống đất.
Vừa nãy nếu Long Khôn tiến thêm bước nữa thì cây bút này đã xuyên thủng người lão ta.
Lúc này Long Khôn sợ đến nỗi vã mồ hôi lạnh.
Lão ta biết rõ ai là người ném cây bút này ra.
Ngoài Dương Thanh ra, còn ai vào đây nữa?
Điều này chứng tỏ, chỉ cần Dương Thanh muốn giết Long Khôn, ngay cả khi không có mặt ở đây anh vẫn có thể giết lão ta trong vô hình.
Mấu chốt là đến tận bây giờ Long Khôn vẫn chưa gặp được Dương Thanh, thế mà suýt chút nữa lão ta đã chết trong tay đối phương.
"Trong mười giây phải cút khỏi phòng khám Ái Dân, nếu không, giết!"
Lại là một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Long Khôn nhìn Vương Chiến thật sâu: "Hoàng tộc họ Long sẽ không bỏ qua cho ông!"
Dứt lời lão ta liền quay người rời khỏi phòng khám Ái Dân.
Mãi đến khi Long Khôn rời đi Vương Chiến mới thấy áp lực trên người biến mất trong nháy mắt, nhưng trong lòng lão