Khoảnh khắc này, mọi người trong hội trường đều khiếp sợ.
Bởi vì hơi thở toát ra từ người Dương Thanh quá mạnh mẽ, mặc dù họ đứng rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đàn áp của Dương Thanh.
“Sao lại thế được?”
Bên phía Hiệp hội Võ thuật, Hoa Anh Kiệt không thể tin nổi.
Đến tận giờ phút này, lão ta mới ý thức được người mà Dương Thanh trông cậy vào không phải là Vương Chiến, mà là chính bản thân anh.
Bản thân Hoa Anh Kiệt là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nhưng giờ phút này, lão ta lại cảm nhận được hơi thở rất kinh khủng đang toát ra từ người của Dương Thanh.
Không chỉ có mình Hoa Anh Kiệt mà người của Hoàng tộc cũng rất kinh hãi.
“Ầm ầm ầm!”
Chỉ thấy mặt đất dưới chân Dương Thanh nứt toạc, hơn nữa lấy vị trí dưới hai chân anh làm trung tâm, khe nứt lan ra bốn phương tám hướng.
“Anh Thanh!”
Cảm nhận được hơi thở trên người Dương Thanh càng ngày càng kinh khủng, Mã Siêu đầy lo lắng.
Vương Chiến cũng vậy, mắt lão ta cực kỳ nghiêm túc và tập trung.
Họ hiểu rõ tình trạng của Dương Thanh, một khi anh tức giận, cơn tức giận của anh sẽ dẫn đường cho tàn dư của liều thuốc hoàn mỹ còn tồn đọng trong cơ thể anh phát huy tác dụng, Dương Thanh sẽ chìm trong điên cuồng.
Dương Thanh là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, một khi tiến vào trạng thái điên cuồng, thực lực của anh sẽ tăng vọt.
Đến lúc đó, dù tất cả mọi người trong hội trường có bắt tay nhau thì chưa chắc có thể làm đối thủ của Dương Thanh.
Võ quán Yến Đô sẽ máu chảy thành sông.
“Mã Siêu, chúng ta phải tìm cách ngăn cản, một khi cậu Thanh mà điên cuồng thì không có thuốc giải đâu”.
Vương Chiến chợt nói.
Mã Siêu nhìn Vương Chiến, mắt đỏ hoe hỏi: “Đến bước này rồi mà ông nghĩ chúng ta còn ngăn cản nổi à?”
Dương Thanh đã tỏ ý chí chiến đấu, còn Lưu lão quái thì đến vì Dương Thanh, không ai có thể ngăn cản trận chiến tiếp theo.
“Có lẽ mọi thứ chỉ có thể dựa vào một mình Dương Thanh! Mong cậu ấy có thể tự giữ bình tĩnh!”
Vương Chiến cắn răng nói.
“Giết!”
Trong lúc hai người đang lo lắng, Lưu lão quái chợt gầm lên một tiếng, lão ta vừa nhấc chân, mặt đất nứt toạc.
Dường như trong nháy mắt, lão ta đã vọt đến trước mặt Dương Thanh.
Chỉ thấy mười ngón tay của lão ta điên cuồng tấn công Dương Thanh.
Mắt Dương Thanh hoàn toàn không hề hoảng loạn, mặt không hề có cảm xúc gì, chân nhẹ như mây, lui thẳng ra mười mấy mét.
Tất nhiên anh biết trên tay Lưu lão quái có chứa cổ độc, dù là anh thì có trúng cổ độc cũng không chịu nổi.
Quan trọng là bây giờ anh còn phải chia một phần lớn sức lực và tinh thần ra kiểm soát hơi thở điên cuồng đang bùng nổ trong cơ thể.
Có thể nói anh của bây giờ không thể chiến đấu hết mình được, chỉ có thể cố gắng chiến đấu dưới sự bảo đảm có thể kiểm soát được hơi thở điên cuồng.
“Nhanh thật!”
Mọi người kinh hô, Dương Thanh quá nhanh, cao thủ dưới cảnh giới Thần Cảnh hoàn toàn không thể bắt được bóng dáng của anh.
Mặc dù là cao thủ Thần Cảnh thì cũng chỉ có thể thấy được tàn ảnh.
Bọn họ mới thấy Dương Thanh đứng đó nhưng giây tiếp theo, anh đã xuất hiện ở chỗ cách đó mười mét.
Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Nhu đầy kinh hãi, lầm bầm: “Thì ra đây mới là năng lực thật sự của cậu ta, mình tự xưng là thiên tài võ thuật nhưng so với cậu ta, mình còn chẳng đáng để nhắc đến”.
Sắc mặt Diệp Xung cực kỳ khó chịu, thân là lớp trẻ của Hoàng tộc họ Diệp, thiên phú võ thuật mạnh nhất, thực lực bán bộ Thần Cảnh.
Khắp bốn Hoàng tộc lớn này, có lẽ chỉ có thiên phú của một mình Thượng Quan Nhu mới có tư cách được so với anh