Hai cao thủ có thực lực ngang ngửa Siêu Phàm Cảnh đồng thời lao về phía đối phương, tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
"Ầm!"
Dương Thanh và Hoa Anh Kiệt va chạm vào nhau.
Đột nhiên sóng năng lượng mang tính hủy diệt lan ra từng gợn sóng như tảng đá rơi ầm xuống biển, lan ra bốn phương tám hướng.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Mấy căn nhà không người xung quanh võ quán Yến Đô nháy mắt sụp đổ.
Mặt đất rung chuyển dữ dội như đang có một trận động đất.
"Đây...!Đây chính là thực lực của cao thủ Siêu Phàm Cảnh ư?"
Các cao thủ Thần Cảnh đứng ngoài hàng kilomet nhưng vẫn bị sức mạnh kinh khủng này ép lùi lại mấy bước, ai nấy đều bàng hoàng.
Mã Siêu siết chặt nắm đấm, trong mắt đầy vẻ lo âu.
Sóng năng lượng khủng bố này đủ để chứng minh tình hình cuộc chiến kịch liệt đến thế nào mới tạo ra cơn động đất lớn như vậy.
Cuộc chiến càng kịch liệt chứng tỏ tình cảnh của Dương Thanh càng nguy hiểm.
Nếu có thể đến gần trung tâm chiến trường thì Mã Siêu đã xông vào từ lâu.
Giờ đây, nơi giao chiến của hai người bụi mù tung bay, không thể thấy được bất cứ cái gì.
Ở trung tâm chiến trường, Dương Thanh nằm trên đống hoang tàn, toàn thân tắm trong máu, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn, máu liên tục trào ra khỏi miệng.
Anh cảm giác mình đang dần mất đi ý thức.
Không một ai biết đã có chuyện gì xảy ra sau khi Dương Thanh và Hoa Anh Kiệt va chạm vào nhau, chỉ có bản thân anh biết được cú va chạm ấy mạnh đến thế nào.
Đòn công kích mạnh nhất của anh rơi vào trên người Hoa Anh Kiệt, đồng thời anh cũng bị đòn tấn công của lão ta đánh trúng, hai người bị đẩy lùi về phía sau mấy chục mét cùng một lúc.
Dương Thanh không biết liệu Hoa Anh Kiệt có còn sống hay không, có thể đứng lên lần nữa hay không.
Anh chỉ biết nếu lão ta còn đứng lên được thì đón chờ mình chính là cái chết!
Gió thoảng qua, cát bụi xung quanh bị thổi tan.
Dương Thanh không cảm nhận được hơi thở của Hoa Anh Kiệt, cứ như đòn công kích vừa rồi đã khiến cho lão ta tan biến vậy.
Nhưng anh hiểu rõ Hoa Anh Kiệt không thể nào hóa thành bụi phấn chỉ với cú tấn công vừa rồi được.
Dù đã chết thì ít ra cũng phải còn thi thể.
Nhưng Dương Thanh chờ thật lâu cũng không thấy lão ta xuất hiện.
Chẳng lẽ chết thật rồi?
Dương Thanh muốn đứng dậy để tìm kiếm Hoa Anh Kiệt nhưng toàn thân đều bị thương quá nặng, không đứng lên nổi.
Không chỉ thế, anh đang dần mất đi ý thức.
"Anh Thanh!"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Mí mắt càng ngày càng nặng, Dương Thanh chậm rãi nhắm mắt, hôn mê bất tỉnh.
Mã Siêu chạy đến, thấy anh nằm trong vũng máu, thương tích khắp người thì nước mắt rơi như mưa.
"Anh Thanh, tỉnh lại đi, anh hãy tỉnh lại đi, đừng làm em sợ mà, làm ơn đừng dọa em!"
Mã Siêu khóc, nước mắt rơi tí tách xuống đất.
Đi theo Dương Thanh lâu như vậy, chưa bao giờ anh ta thấy có lần nào anh bị thương nặng thế này.
Thượng Quan Nhu và Đoàn Vô Nhai chạy đến, cũng sững sờ khi nhìn thấy Dương Thanh.
"Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu Thanh lại bị thương nặng thế này? Hoa Anh Kiệt đâu?"
Đoàn Vô Nhai rất nghi hoặc, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Thượng Quan Nhu cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không do dự lấy một cái lọ sứ ra đưa cho Mã Siêu, nói: "Đây là thuốc chữa thương cao cấp nhất của Hoàng tộc họ Thượng Quan, chúng tôi lấy được từ gia tộc Cổ Võ".
"Nếu như cậu tin tôi thì cho cậu Thanh uống nó đi!"
Thấy hành động này của cô ta, sắc mặt của hai cao thủ Thần Cảnh sau lưng đều thay đổi: "Cô chủ!"
"Thưa cô chủ, Hoàng tộc họ Thượng Quan phải