Lúc này, xung quanh đều chìm trong yên tĩnh!
Mọi người trố mắt nhìn bàn tay xuyên qua ngực Đoàn Vô Viêm, máu chảy đầm đìa, lòng bàn tay còn nắm một trái tim.
“Phốc!”
Cánh tay kia đột nhiên dùng sức, trái tim của Đoàn Vô Viêm lập tức vỡ vụn.
Ông ta ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người.
“Cậu Thanh!”
Đoàn Vô Nhai thấy bóng dáng quen thuộc sau lưng Đoàn Vô Viêm, lập tức kinh ngạc hô lên.
Dương Thanh nhìn ông ta, nở nụ cười ấm áp, gật đầu đáp: “Chuyện còn lại cứ giao cho tôi!”
Mấy ngày này, anh vẫn nằm trong Hoàng tộc họ Đoàn, tuy không thể tỉnh lại nhưng vẫn luôn có ý thức.
Anh biết rõ những chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Vừa nãy anh cũng cực kỳ lo lắng, nào ngờ Độc Du cõng mình bị bốn cao thủ Thần Cảnh đánh bay ra ngoài, anh bị văng ra đất rồi tỉnh lại.
Nếu để đám thần y của Hoàng tộc họ Đoàn từng khám bệnh cho Dương Thanh biết anh bị ngã một cái liền tỉnh lại, chắc chắn bọn họ sẽ buồn bực chết mất.
“Vô Viêm!”
La Tu cũng lấy lại tinh thần, hét toáng lên, chạy vọt tới bên cạnh Đoàn Vô Viêm.
Nhưng tim của ông ta đã bị Dương Thanh bóp nát, hoàn toàn tắt thở.
Đến tận lúc này, các cao thủ còn lại của Hoàng tộc họ Đoàn mới kịp phản ứng lại, khiếp sợ nhìn Dương Thanh.
Ngày mai Đoàn Vô Viêm sẽ được phong làm người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, vậy mà lại bị chàng trai trẻ tóc trắng này bóp nát tim.
Tất cả hít sâu một hơi, sống lưng lạnh toát.
Đoàn Ngữ Yên cũng sợ hãi nhìn Dương Thanh.
Cô ấy đã chăm sóc cho anh suốt mấy ngày qua, không ngờ chàng trai tuấn tú nhìn như vô hại này lại mạnh tới vậy.
Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ bị anh một đòn lấy mạng.
Đến cả cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đã làm được như vậy.
“Mày dám giết đồ đệ của tao, tao phải giết mày!”
La Tu hung tợn gào lên.
Dám giết đồ đệ của lão ta ngay trước mắt lão ta là sự sỉ nhục lớn nhất.
Dương Thanh chỉ khinh miệt nhìn lão ta một cái rồi ném cho Đoàn Vô Nhai một bình sứ.
Đoàn Vô Nhai vội vàng đón lấy.
Dương Thanh nói: “Trong này có hai viên thuốc trị thương, ông với Độc Du chia nhau mỗi người một viên!”
“Cảm ơn cậu Thanh!”
Đoàn Vô Nhai cuống quýt cảm ơn, đút cho Độc Du một viên thuốc rồi mới uống viên còn lại.
“Cảm ơn em mấy ngày này!”
Dương Thanh lại nhìn Đoàn Ngữ Yên, chân thành nói.
Cô ấy vẫn chưa hết khiếp sợ, mãi đến khi nghe thấy Dương Thanh cảm ơn mình mới lấy lại tinh thần.
“Anh là bạn của bố em.
Anh bị thương nặng, em chăm sóc anh cũng là chuyện nên làm”.
Đoàn Ngữ Yên dịu dàng nói.
Bấy giờ Dương Thanh với nhìn sang La Tu, hai đầu lông mày sắc bén: “Đoàn Vô Viêm đã chết, ông có chắc muốn đấu với tôi không?”
La Tu nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: “Mày dám giết đệ tử của tao, tao phải chém mày thành nghìn mảnh!”
Dứt lời, lão ta nhào lên.