Hình ảnh máu tươi dần rỉ ra trên trán mười mấy tay súng kích thích mạnh mẽ trái tim mỗi người.
Ánh mắt Tiền Bưu cũng tràn đầy kinh hãi.
Từ khi ông ta bị Dương Thanh đè xuống đất tới khi tự đứng dậy chỉ vẻn vẹn mấy giây.
Ông ta không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên.
Sau khi ông ta ngóc dậy, Dương Thanh vẫn đứng tại chỗ, còn mười mấy tay súng kia đều chết không nhắm mắt.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trong đôi mắt Tiền Bưu không chỉ có sự kinh hãi mà còn xen lẫn ngỡ ngàng.
Chỉ có Mã Siêu vẫn bình tĩnh, không hề thấy bất ngờ.
Dương Thanh không dính một hạt bụi, ánh mắt sâu sa.
Đột nhiên anh cất bước đi về phía trước.
"Cộp! Cộp! Cộp!"
Tiếng bước chân của anh chẳng khác nào tiếng gọi của Thần Chết, giẫm mạnh lên trái tim mỗi người nhà họ Dương.
Dương Liễu đứng bên cạnh Dương Hướng Minh.
Nhìn Dương Thanh bước từng bước tới gần, hai chân cô ta bỗng bủn rủn, ngồi bệt xuống đất.
Mà mặt đất nơi cô ta ngồi còn có vũng nước dần loang ra, trong không khí nồng nặc mùi nước tiểu.
Song Dương Thanh chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái, anh đi tới trước mặt Dương Hướng Minh thì dừng lại nói mỉa: "Ông chủ Dương, tôi đã nói là ông tầm nhìn thiển cận, ếch ngồi đáy giếng.
Bây giờ ông cảm thấy câu này đánh giá về ông thế nào?"
"Phịch!"
Hai chân Dương Hướng Minh đã nhũn ra từ lâu, câu nói này của Dương Thanh khiến ông ta suy sụp hoàn toàn, hai đầu gối quỳ phịch xuống đất, cuống quýt cầu xin: "Cậu Thanh, cậu nói gì cũng đúng hết, là tôi có mắt không tròng, cầu xin cậu nể tình chúng ta cùng họ Dương mà tha cho nhà họ Dương chúng tôi".
"Vốn dĩ nhà họ Dương phải biến mất từ lúc Dương Uy ngấp nghé vợ tôi, nhưng tôi vẫn cho nhà họ Dương một cơ hội.
Chỉ cần các người ngoan ngoãn trung thành với tôi thì tôi sẽ nâng đỡ nhà họ Dương xưng vương ở Châu Thành, và đó cũng mới chỉ là khởi điểm của nhà họ Dương thôi".
Dương Thanh bình tĩnh, thong dong nói: "Nhưng nhà họ Dương lại lựa chọn phản bội, thậm chí còn muốn lấy mạng tôi.
Nếu ông là tôi, ông có cho nhà họ Dương cơ hội không?"
"Cậu Thanh, tôi thật sự biết lỗi rồi, cũng không dám tái phạm nữa.
Sau này cậu chính là ông trời của nhà họ Dương chúng tôi, cả nhà chúng tôi sẽ tôn cậu làm chủ, làm tôi tớ cho cậu mãi mãi".
Dương Hướng Minh sợ sun vòi, ra sức dập đầu nhận lỗi, đồng thời hối hận khôn cùng.
Với bản lĩnh mà Dương Thanh vừa mới thể hiện, ông ta không hề nghi ngờ những lời anh vừa nói.
Cuối cùng thì ông ta cũng biết tại sao Tiền Bưu lại nói nhà họ Dương đã đắc tội người không thể đắc tội, người đó chính là Dương Thanh!
Những người khác trong nhà họ Dương thấy thế cũng rối rít quỳ xuống cùng Dương Hướng Minh cầu xin.
Đúng lúc này, có một chiếc xe hơi dừng trước cổng, mấy bóng người vội vàng xuống xe.
Sau khi đám người này vào trong nhà họ Dương, một cảnh tượng kinh hoàng đập thẳng vào mắt bọn họ: Cả nhà họ Dương quỳ gối cầu xin trước một thanh niên trẻ.
Mà bên cạnh là mười mấy tay súng chết không nhắm mắt.
"Thưa chủ tịch, chúng tôi đã kiểm kê toàn bộ tài sản của nhà họ Dương theo lời dặn của cậu.
Đây là giấy chuyển nhượng mà chúng tôi đã soạn thảo, chỉ cần Dương Hướng Minh ký tên là tất cả sẽ thuộc về cậu".
Một người trung niên cung kính đứng phía sau Dương Thanh báo cáo.
Người này không phải ai khác mà chính là Lạc Bân, mới đi tự thú hai ngày trước.
Dương Thanh bảo: "Đưa cho ông chủ Dương ký tên đi!"
Lạc Bân gật đầu, cầm tài liệu đi tới trước mặt Dương Hướng Minh và nói: "Đây là kế hoạch thu mua do nhóm chuyên gia cao cấp soạn thảo sau khi đánh giá tình hình của nhà họ Dương ở thời điểm hiện tại.
Ông xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên!"
Bây giờ Dương Hướng Minh làm gì có cơ hội từ chối?
Khi Dương Hướng Minh cầm lấy tài liệu, ông ta mới hiểu ra việc tập đoàn Thành Hà và tất cả nhà kho cùng công xưởng của nhà họ Dương bị niêm phong là do Dương Thanh gây nên.
Mục đích là dồn nhà họ Dương vào bước đường cùng, sau đó thu mua với giá thấp nhất.
"Cậu Thanh, tôi cầu xin cậu".
Dương Hướng Minh đang định tiếp tục cầu xin thì bị Dương Thanh ngắt lời: "Dương Hướng Minh, làm sai thì phải trả giá.
Tôi hoàn toàn có thể chiếm lấy nhà họ Dương mà không tốn một xu nào, nhưng tôi không làm vậy".
Nghe anh nói vậy, Dương Hướng Minh run rẩy cả người.
Ông ta nghĩ tới mọi chuyện vừa xảy ra, nào dám ý kiến ý cò gì nữa, đành phải cầm bút lên ký tên.
Dù không cam lòng cỡ nào, ông ta cũng không dám đối đầu với Dương Thanh.
"Sau này, Châu Thành không còn nhà họ Dương nữa!"
Dương Thanh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu có chữ "Dương Thị" to màu vàng treo trên cửa, tiếp đó tiện tay xẻ một nhát.
"Rầm!"
Bảng hiệu lập tức rơi xuống đất, vỡ thành bốn năm mảnh.
Nhà họ Dương không một ai dám hó hé gì, run rẩy nhìn Dương Thanh rời đi.
Lạc Bân cũng run sợ trong lòng.
Đường đường là một gia tộc hạng một ở Châu Thành, thế mà nói diệt là diệt luôn, bản lĩnh của chủ