Sự cưng chiều của Đoàn Hoàng đối với Đoàn Vô Viêm đã vượt qua tất cả các hoàng tử khác.
Nguyên nhân không gì khác ngoài việc Vũ Lan - mẹ ruột của Đoàn Vô Viêm chính là người phụ nữ mà Đoàn Hoàng yêu nhất.
Đoàn Vô Viêm bị giết chắc chắn Vũ Lan sẽ không bỏ qua.
"Ông nói cái gì?"
"Chết rồi?"
"Ai chết?"
Sắc mặt Đoàn Hoàng xanh mét, ly trà trắng bằng sứ đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất.
Ông quản gia già thấp thỏm lo âu nói: "Hoàng Chủ, là Ngũ hoàng tử Đoàn Vô Viêm và La Tu - sư phụ của Ngũ hoàng tử!"
"Ngũ Hoàng tử bị khoét tim, La Tu bị nổ tung đầu, xác của hai người đó đang ở bên ngoài".
Ầm!
Một luồng uy lực võ thuật khủng bố lan tràn khắp người Đoàn Hoàng.
Lão ta khẽ nhấc chân trong nháy mắt đã vọt ra ngoài.
Trước cửa phòng của lão ta có hai xác chết được đặt trên mặt đất, trên xác chết phủ một tấm vải trắng, trong đó có một xác chết, trên tấm vải trắng chỗ trái tim bị máu nhuộm đỏ tươi.
Còn một xác chết khác, trên tấm vải trắng chỗ phần đầu cũng loang lổ máu tươi.
Lúc này bốn cao thủ Thần Cảnh đều quỳ trên đất, ai nấy cũng hoảng sợ tột độ.
"Viêm!"
Đoàn Hoàng loạng choạng đi tới trước mặt hai xác chết, khi vén tấm vải trắng trên người Đoàn Vô Viêm ra, sắc mặt lão ta tái nhợt: "Vô Viêm của bố!"
"Rốt cuộc ai đã ra tay ác độc với con tôi như vậy, nhưng bất kể là ai cũng đều phải chết!"
Đoàn Hoàng gầm lên, một luồng hơi thở võ thuật vượt xa Thần Cảnh đỉnh phong phun trào từ trên người lão ta.
Không gian dường như cũng bị chấn động theo, bốn cao thủ Thần Cảnh đang quỳ trên mặt đất suýt chút nữa đã bị luồng khí giận dữ này chấn động bay ngược ra ngoài.
"Nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Đoàn Hoàng đột nhiên nhìn về phía bốn tên cao thủ Thần Cảnh.
"Là...!Là La Tu, Ngũ hoàng tử bị La Tu giết nhầm!"
"Đúng, chính là La Tu, khi lão ta ra tay giết hại Nhị hoàng tử, bị Nhị hoàng tử tránh được, kết quả đã giết lầm Ngũ hoàng tử".
"Hoàng Chủ, Ngũ hoàng tử là bị La Tu giết chết, tội của La Tu đáng chết muôn phần!"
"Hoàng Chủ, tại chúng tôi vô dụng không bảo vệ tốt cho Ngũ hoàng tử, cầu xin Hoàng Chủ xử tội!"
Bốn tên cao thủ Thần Cảnh liên tiếp nói.
Bọn họ không hề nói sự thật.
Đoàn Vô Viêm cũng đã chết, bây giờ Hoàng tộc họ Đoàn cũng chỉ có Đoàn Vô Nhai vừa bước vào Thần Cảnh đỉnh phong mới là vị hoàng tử có tiềm lực nhất.
Đoàn Vô Nhai đã ám chỉ bọn họ nói thế nào, bọn họ đành nói thế đó.
"La Tu?"
Đoàn Hoàng là nhân vật nào, sao lão ta lại không biết bốn cao thủ Thần Cảnh đang nói dối chứ?
"Các người thật sự tưởng tôi già cả lẩm cẩm rồi sao?"
Đoàn Hoàng giận dữ hét: "La Tu là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, cực kỳ biết cách khống chế sức mạnh, dù Đoàn Vô Nhai tránh được công kích của ông ta, chắc chắn cũng không đến nỗi ngộ sát được Vô Viêm".
"Các người đang nói láo!"
Đoàn Hoàng vừa nói xong liền chụp cổ của một cao thủ Thần Cảnh.
Chỉ chớp mắt cơ thể cao thủ Thần Cảnh kia bị nhấc bổng lên.
Một luồng sát khí khủng bố lan tràn khắp người lão ta.
"Nói cho tôi biết rốt cuộc ai đã giết Vô Viêm?"
Hai mắt Đoàn Hoàng đỏ ngầu, rít lên: "Nếu các người dám nói gạt tôi nữa, giết!"
Nói xong lão ta tiện tay ném đi, cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ kia bay thẳng ra ngoài, nặng nề đụng vào ngọn núi giả.
"Ầm!"
Ngọn núi giả đổ ầm ầm dưới cú va chạm của cao thủ Thần Cảnh kia.
Ba cao thủ Thần Cảnh còn lại nhìn thấy cảnh tượng này đều run lẩy bẩy.
Bọn họ có thể cảm nhận được lửa giận ngập đầu của Đoàn Hoàng lúc này, thậm chí lão ta gần như sắp mất lý trí rồi.
Nếu bọn họ tiếp tục giấu diếm Đoàn Hoàng sẽ giết sạch bọn họ.
Bọn họ hiểu rõ Đoàn Hoàng, lão ta có thể làm như vậy thật.
"Rốt cuộc Vô Viêm bị ai giết chết?"
Trong mắt Đoàn Hoàng ngập tràn sát khí, liếc mắt nhìn ba cao thủ Thần Cảnh còn lại, lớn tiếng hỏi.
Mấy cao thủ nhìn nhau rồi nói: