Bỗng chốc, không gian như ngưng đọng, ngay cả những cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ và trung kỳ kia cũng không dám thở mạnh.
Ngay cả cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng có thể cảm nhận được luồng khí thế đáng sợ toát ra từ người Đoàn Hoàng, bao phủ cả Hoàng phủ họ Đoàn.
Còn Dương Thanh thì như một người bình thường, trên người không có chút khí tức võ thuật nào, nhưng điều kỳ lạ là đối mặt trực tiếp với khí thế võ thuật của Đoàn Hoàng nhưng anh lại không có bất cứ phản ứng gì.
Từ đó có thể thấy, thực lực của Dương Thanh ít nhất là ngang hàng với Đoàn Hoàng hoặc mạnh hơn.
Đoàn Vô Nhai nhìn hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong với vẻ cảnh giác, sợ hai người này đột ngột tấn công ông ta, về phần Dương Thanh thì ông ta không lo lắng gì.
Với sức mạnh của Dương Thanh, Đoàn Hoàng muốn đánh bại anh là rất khó.
“Cậu là một người ngoài, có tư cách gì mà bảo tôi thoái vị nhường ngôi?”
Đoàn Hoàng tức giận chất vấn.
Dương Thanh nhàn nhạt nói: “Đoàn Vô Nhai là bạn tôi, cho dù là chuyện của Hoàng tộc họ Đoàn thì tôi cũng nhúng tay vào được!”
“Chắc ông cũng rõ, nếu tôi đấu với ông thì sẽ gây ra tổn thất lớn thế nào cho Hoàng tộc họ Đoàn”.
Vừa dứt lời, một luồng khí tức như có như không toát ra từ người Dương Thanh, ngay lập tức đẩy tan áp lực võ thuật mà Đoàn Hoàng đè ép trên người anh.
Bề ngoài Đoàn Hoàng không có phản ứng gì nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
Một thanh niên hai mươi tám tuổi mà lại có thể mạnh đến mức này, nhưng nếu người chết là người khác thì lão ta cũng không đến mức kiên quyết giết Đoàn Vô Nhai.
Nhưng người chết lại là Đoàn Vô Viêm, đứa con nối dõi mà ngay cả lão ta cũng phải kiêng dè.
“Cho dù Hoàng tộc họ Đoàn bị tiêu diệt thì hôm nay tôi cũng phải đòi lại công bằng cho Vô Viêm!”
Khí thế trên người Đoàn Hoàng ngày càng mạnh, đột nhiên lão ta nhìn Đoàn Vô Nhai, nói: “Mày nên biết rõ, trước giờ tao nói là làm, cái chết của Vô Viêm phải có người trả giá”.
“Hôm nay, sự thật chứng minh người giết Vô Viêm là Dương Thanh, cho dù là mày đưa cậu ta đến Hoàng tộc họ Đoàn thì tao vẫn có thể tha cho mày một con đường sống”.
“Chỉ cần mày bằng lòng mãi mãi ở lại Hoàng tộc họ Đoàn, tao miễn tội chết cho mày!”
Nghe Đoàn Hoàng nói thế, Đoàn Vô Nhai như nhìn thấy hi vọng, nhưng ngay sau đó ông ta đã nắm được trọng điểm trong lời nói của Đoàn Hoàng, phải có người trả giá cho cái chết của Đoàn Vô Viêm.
Là Dương Thanh giết Đoàn Vô Viêm, vậy ai phải trả giá cho việc này, đáp án rõ như ban ngày.
“Chỉ cần bố đồng ý để cậu Thanh rời khỏi Hoàng phủ họ Đoàn thì con nghe theo bố tất!”
Đoàn Vô Nhai nghiêm túc nói.
Đoàn Hoàng cau mày: “Mày đang ra điều kiện với tao?”
Đoàn Vô Nhai không cảm xúc nói: “Nếu bố muốn nghĩ thế thì cũng được, cậu Thanh là do con đưa về Hoàng tộc họ Đoàn, Đoàn Vô Viêm bị giết cũng là gieo gió gặt bão thôi”.
“Nếu cậu Thanh không ra tay thì người chết sẽ là con gái con, cậu Thanh từng giúp con, cũng là ân nhân cứu mạng con gái con, nếu con mặc kệ sống chết của cậu ấy thì con chẳng khác nào loài cầm thú”.
“Mong phụ hoàng nhìn rõ sự thật!”
Nghe Đoàn Vô Nhai nói thế, cơn giận của Đoàn Hoàng bỗng chốc biến mất, yên tĩnh đến đáng sợ.
Một lúc lâu sau, lão ta lại lên tiếng: “Nói vậy, chỉ cần tao không tha cho Dương Thanh thì mày muốn làm kẻ thù của tao? Thậm chí còn tranh quyền?”
Đoàn Vô Nhai gật đầu: “Con làm thế là cứu Hoàng tộc họ Đoàn!”
“Hay cho câu cứu Hoàng tộc họ Đoàn!”
Đoàn Hoàng phì cười: “Đã vậy thì tao chỉ có thể chịu đau giết mày chung với cậu ta!”
Ông ta vừa dứt lời thì một luồng khí thế võ thuật đáng sợ càng quét cả Hoàng phủ họ Đoàn.
“Cẩn thận!”
Đoàn Vô Nhai bỗng chốc sửng sốt, vội nói.
Đồng