“Rời khỏi?”
Trong Hoàng cung họ Vũ, Vũ Hoàng nhíu mày nhìn Vũ Vũ Lan, lạnh lùng nói: “Cô có biết cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhập thế sẽ rước lấy phiền phức lớn cỡ nào không?”
Vũ Vũ Lan không nói gì nhưng ánh mắt kiên quyết cực kỳ, không sợ chút nào, nhìn thẳng vào mắt Vũ Hoàng.
Nhìn nhau khoảng một phút, sự sắc sảo trong mắt Vũ Hoàng chợt biến mất, thở dài: “Nhiều năm trôi qua vậy rồi mà cô vẫn không thể quên được tên đó à?”
“Ha ha!”
Vũ Vũ Lan cười mỉa: “Suốt đời này, thứ tôi không thể quên được chỉ có con trai tôi!”
Đương nhiên bà ta biết rõ “tên đó” mà Vũ Hoàng nói là ai.
Bây giờ, con trai bà ta chết ở Hoàng tộc họ Đoàn, bà ta còn định đến Hoàng tộc họ Đoàn hỏi cho ra lẽ, sao vẫn quan tâm đến Đoàn Hoàng được?
“Hai ngày! Tôi chỉ cho cô hai ngày, không cần biết bà làm gì, trong vòng hai ngày cô phải về Hoàng tộc họ Vũ cho tôi!”
Vũ Hoàng kiên quyết nói với bà ta.
“Được!”
Vũ Vũ Lan có được sự đồng ý của Vũ Hoàng, xoay người đi ngay.
Bà ta vừa đi thì một lão già đầu bạc mặc đồ truyền thống bước ra từ bức màn phía sau.
“Hoàng Chủ, con trai bà ta chết rồi!”
Lão già tóc bạc nói.
Vũ Hoàng gật đầu: “Tôi biết!”
“Ngài đã biết mà vẫn dám để bà ta nhập thế?”
Lão già tóc bạc nghiêm túc nói: “Chắc ngài cũng biết rõ Vũ Vũ Lan điên cuồng đến nhường nào.
Những năm gần đây bà ta luôn quan tâm đến tình hình của con trai, bây giờ con trai đã chết, chắc chắn bà ta sẽ không bỏ qua cho hung thủ”.
“Đoàn Vô Viêm – con trai của bà ta là Ngũ hoàng tử của Hoàng tộc họ Đoàn, quyền cao chức trọng nhưng lại bị giết ở Hoàng tộc họ Đoàn, đủ để chứng minh thực lực và lai lịch của người giết cậu ta mạnh đến nhường nào”.
“Lần này Vũ Vũ Lan rời đi, tất nhiên sẽ mang đến rắc rối cho Hoàng tộc họ Vũ.
Tôi nghe nói người giết Đoàn Vô Viêm là một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh mới chỉ có hai mươi tám tuổi”.
Mặt Vũ Hoàng không có cảm xúc gì, dường như đã nắm rõ hết mọi thứ, sau khi im lặng một lúc lâu, lão ta thở dài nói: “Tôi nợ nó! Dù có xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ gánh vác cùng nó!”
Hiển nhiên lão ta biết rõ Vũ Vũ Lan muốn đi đâu, thậm chí là muốn đi làm gì.
“Hoàng chủ, chuyện năm đó không phải là lỗi của ngài.
Tuy Vũ Vũ Lan là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất Hoàng tộc họ Vũ nhưng dù sao bà ta cũng là phụ nữ, mà ngôi vị Hoàng đế của Hoàng tộc chỉ truyền cho nam chứ không truyền cho nữ”.
Lão già tóc bạc bình tĩnh nói: “Không phải ngài cướp ngôi vị Hoàng đế của bà ta mà là theo lời dặn của tổ tiên, bà ta không thể thừa kế ngôi vị Hoàng đế”.
“Đúng vậy!”
Đôi mắt sâu thẳm của Vũ Hoàng toát lên vẻ đau khổ: “Nhưng chính tôi đã đưa nó từ Hoàng tộc họ Đoàn về, đã hơn bốn mươi năm, nó vẫn hận người anh là tôi”.
Vũ Hoàng lại là anh trai của Vũ Vũ Lan.
Lão già tóc bạc thở dài, không nói thêm nữa.
Cùng lúc đó, Hoàng tộc họ Đoàn.
Đoàn Hoàng đang ở trong một tòa nhà cổ kính, vài nhân viên y tế đang kiểm tra sức khoẻ toàn thân cho lão ta.
Lúc trước Đoàn Hoàng đánh nhau với Dương Thanh, chỉ có một chiêu là dừng ngay nhưng trận đấu đó vẫn khiến Đoàn Hoàng bị thương khá nặng.
“Hoàng Chủ, sức khoẻ của ông rất ổn, không có bệnh nào cả, đúng là không thể tin nổi!”
Một lúc lâu sau, bác sĩ đứng đầu mới kinh hãi nói.
Dương Thanh mới dẫn nhóm Đoàn Vô Nhai rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn của họ, bọn họ bắt đầu chữa trị khẩn cấp cho Đoàn Hoàng.
Lúc mới bắt đầu, đúng là Đoàn Hoàng đã bị thương, mặc dù không ảnh hướng đến tính mạng nhưng cũng được xem là vết thương nặng.
Trước khi đi Dương Thanh đã cố ý để lại cho Đoàn Hoàng một chiếc bình sứ, hơn nữa còn nói với lão ta rằng trong đây có ba viên thuốc chữa bệnh, dặn Đoàn Hoàng hãy uống một