“Á…”
Đúng lúc này, tiếng hét kinh ngạc của một cô gái bỗng vang lên: “Chị, ở đây… ở đây có người, hình như chết… chết rồi!”
Một cô gái trẻ mặc đồ thể thao, không trang điểm đang lắp bắp với vẻ sợ hãi.
“Chắc anh ấy còn sống, chị vừa thấy ngón tay anh ấy cử động mà”.
Một cô gái trẻ khác cũng mặc đồ thể thao nói với vẻ bất an.
“Chị, hình như anh ta bị thương, chúng ta có cần cứu anh ta không ạ?”
Cô gái nhỏ hơn do dự: “Ở đây không có camera, nhỡ anh ta chết, liệu người nhà của anh ta có đổ cho chúng ta không thế?”
“Chắc không đâu!”
Cô gái lớn hơn lập tức nói với vẻ kiên định: “Thiên Thiên, cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, nếu chúng ta đã gặp anh ấy thì đừng nghĩ nhiều nữa, tìm cách đưa anh ấy xuống núi thôi!”
“Vâng ạ!”
Thiên Thiên vội đáp.
Cô gái lớn hơn tên Lục Tinh Tuyết, còn cô gái kia là em họ cô ta - Mục Thiên Thiên.
Tuy Ninh Sơn là ngọn núi cao nhất Ninh Châu, nhưng may mà vẫn có đường lớn vòng quanh núi, chỉ có điều con đường lên đỉnh núi không được trải nhựa.
Hai chị em phải tốn rất nhiều công sức thì mới đưa được Dương Thanh xuống khỏi đỉnh núi, đến con đường vòng quanh núi.
“Phù!”
Hai chị em thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng, người đầy mồ hôi.
“Anh ta nặng thật đấy!”
Mục Thiên Thiên thở hổn hển: “Em lớn thế này rồi, lần đầu tiên phải cõng đàn ông, hời cho anh ta quá”.
Mục Thiên Thiên nói rồi trừng mắt nhìn Dương Thanh đang hôn mê.
Lục Tinh Tuyết có vẻ chín chắn hơn, lo lắng nhìn Dương Thanh: “Thiên Thiên, em xuống núi lái xe lên đây đi, chúng ta mau đưa anh ấy đến bệnh viện, bằng không anh ấy sẽ chết thật mất”.
“Vâng!”
Thiên Thiên cũng nghiêm nghị hẳn, vội chạy xuống núi.
Hôm nay là cuối tuần, hai chị em định leo núi nên mới dừng xe ở chân núi, khó khăn lắm mới lên được tới đây, nào ngờ lại thấy Dương Thanh bị thương nặng ở đỉnh núi.
Thiên Thiên nhanh chóng lái xe tới, hai chị em lại tốn bao công sức để kéo được Dương Thanh lên xe.
Một tiếng sau, ở bệnh viện nhân dân Ninh Châu.
“Bác sĩ, bạn trai tôi sao rồi?”
Cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy nhân viên y tế bước ra ngoài, Lục Tinh Tuyết vội bước đến hỏi.
Nửa tiếng trước, hai chị em đã đưa Dương Thanh đến bệnh viện nhân dân Ninh Châu, sau khi kiểm tra vết thương xong, bác sĩ lập tức chuyển Dương Thanh vào phòng cấp cứu.
Nhưng phải có chữ ký của người thân thì mới cứu chữa được, thế nên Lục Tinh Tuyết đành nói mình là bạn gái của Dương Thanh.
“Vết thương của bạn trai cô rất nghiêm trọng, có tỉnh lại hay không phải dựa vào may mắn của cậu ta rồi”.
Bác sĩ nhìn Lục Tinh Tuyết, áy náy nói.
“Nghiêm trọng đến thế ư?”
Vẻ lo lắng trong mắt Lục Tinh Tuyết càng rõ rệt hơn.
Tuy họ chỉ tiện tay cứu người, nhưng cô ta và Mục Thiên Thiên đã tốn bao công sức để đưa Dương Thanh đến bệnh viện, giờ lại hay tin, rất có thể Dương Thanh chưa tỉnh lại ngay.
“Chị, chị đừng buồn, chúng ta chỉ tình cờ gặp anh ta, đưa được anh ta tới bệnh viện đã là hết lòng lắm rồi”.
Mục Thiên Thiên nắm tay Lục Tinh Tuyết, thấp giọng an ủi.
Cô ta biết Lục Tinh Tuyết rất lương thiện, nếu Dương Thanh chết thật, chắc chắn Lục Tinh Tuyết sẽ rất buồn.
Lục Tinh Tuyết gật nhẹ đầu, nhìn Dương Thanh đã được đưa vào phòng bệnh, nói khẽ: “Hy vọng anh sẽ tai qua nạn khỏi!”
“Chị, chị định ở lại chăm sóc anh ta đấy à?”
Thấy Lục Tinh Tuyết định đi vào phòng bệnh, Mục Thiên Thiên lập tức cuống lên, vội kéo tay cô ta.
Lục Tinh Tuyết nói: “Thiên Thiên, đã cứu người thì phải cứu đến cùng, bây giờ anh ấy đang bị thương nặng, chúng ta cũng không liên lạc được với người nhà của anh ấy”.
“Cho dù thế nào, anh ấy cũng do chúng ta cứu xuống núi, chẳng lẽ chúng ta lại bỏ anh ấy ở đây một mình ư?”
Mục Thiên Thiên nói với vẻ oán trách: “Sớm biết thế này thì em đã mặc xác anh ta rồi!”
Tuy cô ta nói thế nhưng trên mặt cũng có vẻ lo lắng.
Hai chị em trông chừng Dương Thanh từ sáng đến tối mà anh vẫn chưa tỉnh lại.
“Thiên Thiên, cũng muộn lắm rồi, em về trước đi!”
Lục Tinh Tuyếtchợt nói.
“Còn chị thì sao?”
Mục Thiên Thiên hỏi.
Lục Tinh Tuyết nhìn Dương Thanhtrên giường bệnh, nói với vẻ không đành lòng: “Đêm nay chị canh ở đây vậy!”