Chiến Thần Ở Rể

1298: Một Cô Gái Lương Thiện


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Tinh Tuyết, con điên rồi sao?"
Người đàn ông trung niên phẫn nộ nói: "Ngày nào con cũng lén đến bệnh viện chăm sóc cho thằng nhóc này đã đành, giờ lại còn đưa cậu ta về trang viên nhà họ Lục là sao?"
"Con còn dám đưa cậu ta về nhà con, con không sợ người khác lời ra tiếng vào à?"
"Nhỡ chuyện này bị truyền đến tai Lý Tấn thì con có biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không?"
Người trung niên này là Lục Xuyên, bố của Lục Tinh Tuyết và là con trai của chủ nhà họ Lục hiện nay.

Mặc dù không muốn con gái mình bị bắt làm vật hy sinh cho gia tộc, phải kết hôn với người đàn ông mình không yêu nhưng ông ta cũng biết đây chính là nỗi bi ai khi sinh ra trong một dòng họ lớn, từ khi chào đời phụ nữ đã bị gông xiềng mang tên số phận trói buộc.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Mấu chốt là, kẻ để ý đến Lục Tinh Tuyết lại là một thanh niên xuất sắc của nhà họ Lý, một trong hai gia tộc đứng đầu Ninh Châu.

Nếu nhà họ Lục dám phản đối, nhà họ Lý muốn dùng vũ lực để tiêu diệt thì chắc chắn họ sẽ không thoát nạn nổi.

Lục Tinh Tuyết rưng rưng nước mắt: "Bố à, anh ấy đang bị mất trí nhớ, chỉ tạm thời ở lại đây thôi, khi nào anh ấy nhớ lại sẽ đi mà".

"Đúng đấy ạ, bác đừng giận nữa, sau này anh ấy khôi phục trí nhớ mà không chịu đi thì cháu sẽ là người đầu tiên đuổi đi!"
Mục Thiên Thiên lo lắng lên tiếng, nói đỡ cho chị họ mình: "Bên cạnh đó, trong khoảng thời gian này cháu sẽ luôn ở đây, chị họ nhất định sẽ không sao đâu ạ".

Lục Xuyên hừ lạnh, không đáp lời cô ta mà nhìn Lục Tinh Tuyết, nói: "Bố không cần biết con nghĩ gì, hôm nay đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Lục cho bố!"
"Bố!"

Hai mắt Lục Tinh Tuyết đỏ hoe: "Anh ấy được con cứu, bây giờ mất trí nhớ, con phải chờ đến khi anh ấy khôi phục trí nhớ mới để anh ấy đi được".

"Bố cũng biết con đã quyết định chuyện gì thì sẽ không đổi ý mà, xin bố tha lỗi cho con".

Thái độ của cô ta rất kiên quyết.

Dương Thanh lặng lẽ nhìn mọi chuyện đang diễn ra, thật sự rất ấm lòng.

"Tinh Tuyết, cô đừng cãi nhau với bác trai nữa, tôi sẽ rời khỏi đây".

Thình lình, anh lên tiếng.

Tuy không biết mình có thể đi đâu, nhưng Dương Thanh hiểu rằng mình mà tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ mang phiền phức đến cho Lục Tinh Tuyết mà thôi.

Dù không được ở đây thì anh cũng đâu đến mức bị chết đói, ra công trường lao động tay chân cũng kiếm được miếng cơm ăn mà.

Nói xong, Dương Thanh xoay người muốn ra ngoài.

"Này anh!"
Lục Tinh Tuyết hốt hoảng cản anh lại, quyết đoán nói: "Tôi là người cứu anh, tôi không cho phép anh đi khi chưa lấy lại được trí nhớ".

"Tinh Tuyết..."
Dương Thanh vừa định khuyên bảo thì bị cô ta ngắt lời: "Tôi không cho anh đi đâu!"
Mục Thiên Thiên nhìn anh rồi lại nhìn Lục Xuyên đang trên bờ nổi cơn tam bành, lòng vô cùng sốt ruột.

"Bác à, bác cho anh ấy ở lại đây một thời gian đi, cháu thề với bác nhất định

sẽ không rời chị họ nửa bước".

Mục Thiên Thiên không biết nên khuyên giải thế nào, chỉ đành nói như vậy.

Nhưng Lục Xuyên không hề để ý đến cô ta.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
"Thứ bất hiếu!"
Ông ta tiến lên giơ tay muốn tát vào mặt của Lục Tinh Tuyết, giận dữ hét lên: "Cậu ta phải xéo ra khỏi đây!"
Cô ta sững sờ nhìn bàn tay của bố cách mặt mình ngày càng gần.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ bị bố đánh cả.


Cái tát này sắp sửa rơi xuống thì đột nhiên Lục Tinh Tuyết thấy một người xông tới che trước mặt mình.

"Chát!"
Tiếng bạt tai chát chúa vang lên.

"Anh!"
"Anh!"
Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên thất thanh hét lên.

Lục Xuyên cực kỳ kinh ngạc, không ngờ Dương Thanh lại có thể chịu được cái tát này.

Vừa rồi rõ ràng Dương Thanh còn đứng cách đây mấy mét cơ mà, sao lại nhanh như vậy được?
Điều mà Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên quan tâm thì không phải tốc độ của Dương Thanh, hai cô gái sốt sắng nhìn về phía Dương Thanh.

Nhất là Lục Tinh Tuyết, nhìn bóng lưng vững chãi trước mặt mình, nơi sâu thẳm nào đó trong lòng như rung động.

"Bác trai, bác muốn đánh thì cứ đánh cháu ạ, Tinh Tuyết cũng vì muốn đợi cháu khôi phục trí nhớ mới đưa cháu về nhà họ Lục ở tạm thôi".

Dương Thanh nghiêm túc nói: "Nếu bác cảm thấy cháu ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến cô ấy thì cháu sẽ đi ngay".

Dứt lời, anh không chờ Lục Xuyên đáp lại mà bước đi lập tức.

"Này anh!"
Lục Tinh Tuyết sốt sắng chạy đến chộp lấy tay Dương Thanh, nghẹn ngào nói: "Tôi đã nói không được tôi cho phép thì anh không thể đi rồi mà!"
"Hơn nữa, bây giờ anh đang mất trí nhớ, dù tôi cho anh đi thì anh có thể đi đâu được?"

"Ra ngoài đó, anh biết sống sao?"
Nét mặt Dương Thanh trở nên chua xót, cô gái tốt bụng này cái gì cũng tốt cả, chỉ là quá cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể làm cô ta đổi ý.

Nhưng nếu anh không đi thì sẽ trở thành rắc rối cho cô gái này.

Lục Xuyên không xua đuổi Dương Thanh nữa mà nhìn anh chằm chằm như đang suy tư điều gì.

"Phịch!"
Ngay lúc này, Lục Tinh Tuyết quỳ xuống dưới chân ông ta.

Cảnh tượng này làm cho ai nấy đều ngỡ ngàng.

"Bố à, từ nhỏ đến lớn con chưa bao giờ xin bố điều gì, lần này con cầu xin bố bỏ qua, cho anh ấy ở lại đây".

Cô ta van nài: "Con hứa với bố là anh ấy sẽ không gây ra rắc rối gì khi ở đây đâu ạ".

"Khi nào anh ấy khôi phục trí nhớ hoặc tìm ra người nhà, con nhất định sẽ để anh ấy đi!"
"Con chỉ cầu xin bố cho con một thời gian thôi!"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện