Trước mặt mọi người, Dương Thanh ngồi xuống chỗ của gã trọc phú, vừa hay là đối diện với Tần Đại Dũng.
Để bảo mật thân phận khách hàng tốt hơn, mặt nạ của Tòa Thành Vương Giả đều có hiệu quả biến âm tự động.
Dương Thanh lại đeo mặt nạ nên Tần Đại Dũng không hề nhận ra anh.
Mấy cầu còn lại trên bàn đều cực kì kích động.
Những người đeo mặt nạ ở đây đa phần đều là những kẻ không thiếu tiền, trong mắt bọn họ, những người đeo mặt nạ đều là những cây ATM di động.
Quả nhiên Dương Thanh không để cho bọn họ thất vọng.
Anh lấy một tấm thẻ đen đưa cho nhân viên phục vụ đứng bên rồi dặn: "Đi đổi cho tôi mười triệu chip!"
Nghe lời Dương Thanh nói rồi lại nhìn tấm thẻ đen mà anh đưa, những cầu đánh bài cùng bàn đều máu nóng cuồn cuộn.
Tuy Tần Đại Dũng không biết thẻ đen có ý nghĩa gì nhưng nghe Dương Thanh nói đổi mười triệu chip thì hơi thở của ông ta trở nên gấp gáp.
Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ đã bê một cái khay đầy chip sang, cung kính đặt trước mặt Dương Thanh.
Chẳng mấy chốc tình hình bên này đã thu hút một đám đông vây lại xem.
"Cậu bạn này, cậu định chơi thế nào?"
Một tên bụng phệ chơi cùng bàn cười híp mắt nhìn Dương Thanh hỏi.
Dương Thanh thờ ơ cười: "Tôi chỉ biết chơi so lớn nhỏ, ai muốn chơi thì ngồi lại, không muốn thì đi chỗ khác".
Những người đứng xem đều háo hức.
Nghe so lớn nhỏ thì có vẻ chẳng có gì thú vị, nhưng tốc độ mỗi ván rất nhanh, vào chơi rồi thì kích thích hơn chơi bài năm con nhiều.
Mấy cầu cùng bàn nhìn nhau một cái rồi đồng loạt gật đầu đồng ý, không một ai đổi bàn.
Dương Thanh cũng không để ý, cười nói: "Thế bắt đầu nhé?"
"Được, chơi đi!"
Người chia bài bắt đầu sóc bài rồi chia, một bàn năm người, mỗi người một lá.
Dương Thanh vẫn không xem bài của mình, chỉ đợi người khác xem bài.
"Một nghìn!"
"Tôi theo một nghìn!"
"Hai nghìn!"
"Theo hai nghìn!"
Chẳng mấy chốc, bốn người trong bàn bao gồm cả Tần Đại Dũng đã đặt cược, chỉ còn lại Dương Thanh.
Dương Thanh tiện tay ném một đống chip ra: "Một triệu!"
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh hãi, nếu không nhìn thấy đống chip Dương Thanh vứt ra bàn, mấy người chơi cùng bàn thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tuy những người đến đây chơi đều không thiếu tiền, nhưng họ cũng không chơi theo cách này.
Quy tắc của bài so lớn nhỏ là nhà cái đặt cược trước, những người còn lại có thể bỏ bài hoặc có thể cược theo.
Mỗi lần cược bắt buộc phải cao hơn số tiền của người cược trước, nếu có người muốn lật bài thì buộc phải cược gấp đôi người trước.
Cũng có nghĩa là, Dương Thanh cược một triệu thì những người khác có hai lựa chọn, hoặc là bỏ bài, hoặc là cược hai triệu để lật bài.
Vừa nãy mấy cầu đánh bài còn hừng hực khí thế, bây giờ đều đần người ra.
Không phải bọn họ không có hai triệu, nhưng nếu Dương Thanh cứ chơi kiểu này mãi thì sao?
Chỉ có mình Tần Đại Dũng, hai mắt đỏ ngầu, hơi thở gấp gáp, mắt ánh lên tia sáng.
Ngoài Tần Đại Dũng, sắc mặt ba người còn lại đều mất tự nhiên.
Bài của bọn họ lưng chừng, không lớn không nhỏ, hoàn toàn không có hy vọng thắng.
"Tôi bỏ bài!"
"Tôi cũng bỏ!"
"Tôi cũng bỏ!"
Ba người khác đều bỏ bài chỉ còn lại Dương Thanh và Tần Đại Dũng.
"Tôi theo một triệu!"
Tần Đại Dũng nhìn con K bích trong tay, vứt ra một triệu chip không hề do dự.
Tay ông ta vẫn đang run, chơi bạc bao lâu nay, đây là lần đầu ông ta chơi lớn như vậy, quan trọng là bài của ông ta rất lớn.
Bộ bài 54 con, chỉ có bốn con A và hai con Joker mới có thể thắng được ông ta, tỷ lệ thắng của ông ta rất lớn.
Dương Thanh thờ ơ liếc nhìn số chip trước mặt Tần Đại Dũng, sau đó đẩy hết chín triệu chip còn lại ra.
"Chín triệu!"
Mọi người rộ lên, bọn họ đều cực kỳ tò mò về thân phận của Dương Thanh.
Tuy anh đeo mặt nạ nhưng nhìn tay của anh, chắc là một chàng trai trẻ.
Cả cái Giang Hải này, nhiều người có thể dễ dàng lấy được mười triệu tiền mặt nhưng không ai dám vung tiền như Dương Thanh.
Tần Đại Dũng cũng ngơ cả người, nhìn đống mười triệu chip trên bàn, mặt ông ta đờ đẫn.
Bây giờ ông ta chỉ có ba lựa chọn, một là bỏ bài, hai là cược theo chín triệu, hoặc là cược mười tám triệu để lật