“Ranh con, tao đã điều tra rồi, mày chỉ là một thằng vô dụng mất trí nhớ được Tinh Tuyết cứu về tuần trước.
Cô ấy vẫn luôn chăm sóc cho mày”.
Lý Tấn nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày có biết Tinh Tuyết là vợ chưa cưới của tao không hả? Mày dám làm ô uế thanh danh của cô ấy, tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Dứt lời, hắn ta phất tay: “Đánh phế nó cho tao!”
“Vâng!”
Hai gã vệ sĩ khôi ngô nghe lệnh, lập tức xông về phía Dương Thanh.
Ông Vương hoảng hốt vội vàng che chắn trước người anh, cả giận nói: “Con mẹ nó cậu mau cút đi cho tôi!”
Ông ta thật sự nổi giận.
Bây giờ đang trong lúc nguy hiểm, Dương Thanh còn dám chọc giận Lý Tấn, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Sau đó, ông ta lao vọt lên.
“Vèo!”
Nhưng tốc độ của Dương Thanh còn nhanh hơn.
Ông ta chưa kịp xông tới đã nhìn thấy cảnh tượng khủng bố.
“Bịch!”
“Bịch!”
Hai tiếng va đập nặng nề liên tiếp vang lên, hai vệ sĩ nghe lệnh Lý Tấn đánh Dương Thanh đều phun máu bay ngược ra như đạn pháo.
“Cái gì?”
“Sao lại như thế?”
“Sao cậu ta lại mạnh như vậy?”
…
Người nhà họ Lý đều sợ ngây người, vẻ mặt khó tin.
Nhất là Lý Tấn, hắn ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Vệ sĩ của hắn ta đều là cao thủ của nhà họ Lý.
Hai người vừa bị Dương Thanh đánh bay là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ.
Trong nhà họ Lý chỉ có dòng chính như hắn ta mới có tư cách được hai cao thủ Vương Cảnh đi theo bảo vệ.
Vậy mà giờ đây, bọn họ đều bị đánh bay, bất tỉnh nhân sự.
Ông Vương đang định lao lên nghênh chiến cũng ngẩn người, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Ông ta chỉ biết quan hệ của Dương Thanh và Lục Tinh Tuyết rất tốt, nhưng không ngờ anh lại mạnh như vậy.