Chiến Thần Ở Rể

1316: Ai Xui Khiến


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Khuôn mặt của Lưu Hoan tối sầm, mặc dù ông ta mang người mạnh nhất nhà họ Lưu theo cùng nhưng dù sao cũng liên minh với những thế lực khác để cùng đến nhà họ Lục, thế nên ông ta không dẫn tất cả cao thủ của nhà họ Lưu đến.

      Nhưng bây giờ, ngoại trừ nhà họ Lưu thì các thế lực còn lại hoàn toàn không có ý định ra tay với nhà họ Lục.

      Thế chẳng phải nghĩa là chỉ có hai cao thủ của nhà họ Lưu phải đấu với toàn bộ nhà họ Lục tại đây sao?  
      "Các vị có ý gì vậy?"  
      Ánh mắt gay gắt của Lưu Hoan lướt qua các thế lực, lạnh giọng nói: "Chúng ta đã thỏa thuận là cùng nhau đến nhà họ Lục để đòi lại công bằng cơ mà, giờ các vị lại bo bo giữ mình là sao?"  
      Lục Xuyên khoanh tay đứng xem kịch hay, tủm tỉm nhìn Lưu Hoan.

      Nếu không vì muốn ông Tề và những người khác có cơ hội rèn luyện thì chỉ cần ông ta ra lệnh một tiếng, tất cả cao thủ hàng đầu của nhà họ Lục đã cùng xông lên giết chết hai người mạnh nhất nhà họ Lưu rồi.

      Hiện giờnhà họ Lục đã có Dương Thanh, vì vậy cho dù nhà họ Lý và nhà họ Trương câu kết với nhau thì họ cũng không sợ chứ đừng nói là những thế lực có nguồn lực ngang bằng.

      "Tôi chỉ đồng ý theo anh đến nhà họ Lục thôi, đâu có đồng ý đánh nhau với họ".


      Lúc này, một người trung niên chột dạ phản bác.

      Có người đầu tiên, người thứ hai cũng lên tiếng: "Không sai, chúng tôi có đồng ý đánh nhau với nhà họ Lục đâu?"  
      Dứt lời, người đó còn nhìn về phía Lục Xuyên: "Sếp Lục, hôm nay chúng tôi đến đây chỉ để xác nhận xem rốt cuộc kẻ đã giết người của gia tộc chúng tôi có phải thuộc nhà họ Lục hay không thôi".

      "Anh đã nói chuyện này không liên quan đến nhà họ Lục thì tôi xin phép đi trước!"  
      Nói rồi ông ta vội vàng mang cao thủ trong gia tộc rời khỏi đây.

      "Đúng đấy, nếu cái chết của cao thủ trong gia tộc chúng tôi không liên quan đến nhà họ Lục thì tôi xin lỗi, gặp sếp Lục sau nhé!"  
      "Tôi cũng đi đây!"  
     ...! 
      Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đội ngũ các thế lực liên minh hùng hùng hổ hổ đến nhà họ Lục đều thất thiểu đi về, ngoại trừ nhà họ Lưu.

      Sắc mặt Lưu Hoan xám như tro tàn, còn hai cao thủ mạnh nhất nhà họ Lưu đã bị đánh ngã xuống đất.

      Gió thổi qua, ông ta chỉ cảm thấy người mình lạnh ngắt, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.

      "Lưu Hoan, hai người này đã là cao thủ mạnh nhất trong gia tộc ông rồi đúng không?"  
      Lục Xuyên cười híp mắt nhìn Lưu Hoan: "Nếu hai người này chết ở nhà họ Lục thì ông có thấy nhà họ Lưu còn tư cách gì để đòi san bằng gia tộc chúng tôi không?"  
     

Giờ thì hai chân Lưu Hoan mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất.

      "Sếp Lục, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!"  
      Ông ta thấp thỏm, lo sợ nói: "Xin ông hãy nương tình cho nhà họ Lưu một con đường sống, họ không thể chết được, họ thật sự không thể chết được!"  
      Để đào tạo một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ và một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, nhà họ Lưu đã gần như tiêu tốn một nửa tài lực.

Ở Ninh Châu, nếu không có cao thủ Vương Cảnh làm trụ cột thì gia tộc nào dám tự xưng là thế phiệt?  
      Cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ bị đánh gục đã đành, đến cả cao thủ Vương Cảnh trung kỳ cũng bị thương nặng, chỉ cần Lục Xuyên muốn thì hai người này sẽ chết ngay.


      Ngay cả người thừa kế nhà họ Lưu là Lưu Hoan cũng có khả năng bị giết.

      Có thể nói rằng, hôm nay nhà họ Lưu đã bị nhà họ Lục áp đảohoàn toàn.

      "Nếu không muốn chết thì nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai đã xúi giục ông mang bọn người đó đến nhà chúng tôi gây chuyện?"  
      Nụ cười trên mặt Lục Xuyên tắt lịm, lạnh giọng chất vấn.

      Quả nhiên, sắc mặt Lưu Hoan thay đổi ngay khi nghe được câu hỏi của ông ta.

      "Sếp Lục, ông đang nói gì thế?"  
      Lưu Hoan giả vờ không biết, vội vàng nói: "Do một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của chúng tôi bị người của các ông giết nên tôi mới dẫn người đến nhà họ Lục mà".

      "Ông nói dối!"  
      Lục Xuyên quát lên: "Cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của gia tộc khác bị giết thì tôi còn tin, cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ nhà họ Lưu các ông bị giết thì tôi không tin đâu!"  
      "Sếp Lục, tôi nói thật mà!", Lưu Hoan hốt hoảng muốn khóc.

      "Tốt thôi, vậy thì tôi hỏi ông, ông cảm thấy nhà họ Lục và nhà họ Lưu ai mạnh hơn?"  
      Lục Xuyên híp mắt, lời lẽ đầy đe dọa: "Nói đúng sự thật đi, dám nói dối thì tôi giết ông ngay!"  
      Người Lưu Hoan run lên, nói liến thoắng: "Nhà họ Lục và nhà họ Lưu có thực lực ngang ngửa nhau, được gọi là gia tộc mạnh nhất chỉ dưới hai nhà ở Ninh Châu".


      "Tiếp, ông nói tối hôm qua nhà họ Lưu có một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ bị giết à?"  
      Lục Xuyên tiếp tục hỏi.

      Lưu Hoan lại gật đầu: "Đúng vậy!"  
      "Chính miệng ông đã nói nhà họ Lưu và nhà họ Lục ngang ngửa nhau, vậy mà người của nhà họ Lục sau khi giết một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của các ông vẫn có thể bình yên vô sự chạy thoát à?"  
      "Ông nói đi, rốt cuộc là an ninh ở nhà các ông quá yếu hay là kẻ thần bí đã giết người đó quá mạnh?"  
      Lục Xuyên liên tục chất vấn.

      Lưu Hoan sững sờ, vội vã nói: "Là do kẻ thần bí đó quá mạnh".

      "Có thể tự do ra vào nhà họ Lưu, giết được một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của các ông, đã thế còn có thể thoát thân trong khi nhà họ Lưu có cả cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, người như thế chắc là cũng có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ rồi chứ gì nữa?"  
   
.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện