Lúc mọi người đều tưởng bọn họ sẽ chơi ở sảnh lớn, Lưu Khải lại dẫn Dương Thanh đi vào phòng VIP nội bộ.
Trong phòng VIP rộng lớn, ngoài Dương Thanh, Tần Thanh Tâm và Tô San, những người còn lại đều là người của Lưu Khải.
Thậm chí đến cả bàn chip cũng có sẵn, chỉ cần Dương Thanh có tiền, muốn chơi bao lâu cũng được.
“Thằng ranh con, trước giờ chưa ai dám khiêu khích tao ngay trên địa bàn của tao.
Mày là người đầu tiên!”
Lưu Khải dựa lưng vào ghế, ngậm một điếu xì gà Cuba trong miệng.
Một tên đàn em tự giác châm thuốc giúp ông ta.
Dương Thanh lười nhiều lời, chỉ rút một tấm thẻ đen đưa cho Tần Thanh Tâm: “Đi đổi năm triệu chip cho anh!”
Mặc dù Tần Thanh Tâm biết Dương Thanh có tiền, nhưng cô vẫn thấy không thoải mái khi anh tiêu tiền nhiều như vậy vì mình.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi đổi chip cho anh.
Nghe thấy Dương Thanh nói chỉ đổi năm triệu, Lưu Khải cười lạnh: “Chỉ có năm triệu mà cũng muốn chơi đến khi tôi nhận thua sao?”
“Biết đâu tôi may mắn, thắng liên tục.
Ông chủ Lưu không chịu nổi sẽ nhận thua thì sao?”, Dương Thanh lạnh giọng đáp.
“Muốn ép tôi nhận thua trên địa bàn của tôi, cậu đang nằm mơ giữa ban ngày à?”
Lưu Khải cười nhạo nói.
Mấy tên đàn em theo sau cũng chế giễu nhìn anh.
Lưu Khải chợt thấy hối hận khi lãng phí thời gian với Dương Thanh.
Lúc trước nghe đàn em báo cáo có người đẹp xuất hiện ở tầng cao nhất, ông ta đã theo dõi hết thảy mọi chuyện qua camera giám sát.
Còn tưởng Dương Thanh vung tay tiêu mười triệu thì thật sự có chỗ nào đó hơn người.
“Bắt đầu đi!”
Dương Thanh cũng không giải thích.
Đợi Tần Thanh Tâm mang chip tới, anh thả toàn bộ năm triệu tiền chip vào giữa bàn.
Thấy vậy, mặt Lưu Khải hơi biến sắc.
Ông ta vốn tưởng Dương Thanh chỉ dám chơi ít, thì ra anh đặt hết năm triệu vào một lần cược, không khỏi nghiêm túc hơn hẳn.
Một người trẻ tuổi có thể tùy tiện tiêu tiền như vậy, ở Giang Hải cũng không có mấy người.
Dương Thanh đã nói muốn chơi đến khi đối phương nhận thua, nghĩa là năm triệu này chỉ là bắt đầu.
Dù sao đây cũng là sân nhà của Lưu Khải, đương nhiên không thể thua khí thế.
Ông ta cũng ném ra năm triệu tiền chip.
Người chia bài bắt đầu chia bài, mỗi người một lá.
Dương Thanh ném lá 4 lên mặt bàn.
Lưu Khải chưa lật bài, thấy anh ném lá 4 ra thì bật cười ha hả: “Hình như cậu không may mắn cho lắm!”
“Ông tự tin vậy sao? Nhỡ con bài của ông là con 3 thì sao?”, Dương Thanh trào phúng nói.
Lưu Khải cười nhạo đáp: “Chỉ sợ sẽ khiến cậu thất vọng!”
Dứt lời, ông ta liền lật bài mình lên, không thèm nhìn đã định giơ tay thu lại chip.
“Anh Khải!”
Tên đàn em sau lưng ông ta vội vàng nhắc nhở một câu.
Lưu Khải trừng mắt nhìn anh ta: “Nói mẹ đi!”
“Anh thua rồi!”
Tên đàn em kia lí nhí nói.
“Tao biết…từ từ, mày vừa nói gì?”
Lưu Khải vừa đặt tay lên đống chip, nghe thấy đàn em nói vậy liền giật mình nhìn lại bài.
Khi thấy lá 3 rõ mồn một trước mắt, ông ta sững sờ.
“Ông chủ Lưu, tự tin là tốt.
Nhưng tự tin quá mức sẽ trở thành trò cười”, Dương Thanh lên tiếng châm chọc.
Gương mặt Lưu Khải trắng bệch, lén lút lườm người chia bài.
Người chia bài kia bị dọa sợ rét run.
“Anh hùng không thắng ba ván đầu.
Mới chỉ bắt đầu, bây giờ tôi thua chứng tỏ may mắn đang chờ phía sau”, Lưu Khải cười nói.
Dương Thanh cười lạnh, không thèm thu lại mười triệu chip kia mà thản nhiên nói: “Ván này tôi cược mười triệu! Chia bài đi!”
Lưu Khải híp mắt nhìn Dương Thanh, cũng bỏ mười triệu theo.
Bài tiếp tục được chia.
Dương Thanh lại tiện tay lật lên, là con 5, một lá bài nhỏ.
Lưu Khải cười khẩy: “Cậu nên thua ván này rồi đấy!”
Dứt lời, ông ta lật bài ra.
Giờ phút nhìn thấy con số trên lá bài, ông ta ngơ ngác, lại thua rồi!
Con 4 màu đỏ hiện ra.
Dương Thanh mỉm cười: “Xem ra hôm nay tôi rất may mắn”.
Sắc mặt của Lưu Khải rất khó coi.
Thua cũng không sao, nhưng ông ta đã thua liên tục hai ván trên sân nhà của mình, người của mình chia bài.
Quan trọng là bài của đối phương đã rất nhỏ, bài của ông ta còn nhỏ hơn.
“Tôi đặt hết hai mươi triệu!”
Dương Thanh thản nhiên cười: “Tiếp tục!”
Ván nào cũng là Dương Thanh thắng, đến cả cơ hội đặt cược trước Lưu Khải cũng không có, hoàn toàn bị anh dắt mũi.
Dương Thanh cược bao nhiêu, ông ta chỉ có