Chiến Thần Ở Rể

1457: Thích Kiếm Chuyện Đấy


trước sau


Được Diệp Hoàng cho phép, Tiêu Hùng vui mừng cười: "Vậy thì tôi xin cảm ơn Diệp Hoàng!"  
Dứt lời, ông ta nhìn về phía con trai của mình – Tiêu Đại Vĩ: "Đại Vĩ, Diệp Hoàng cho phép con rồi, hãy thể hiện thực lực thật sự của con cho mọi người ở đây thấy đi!"  
"Vâng, thưa bố!"  
Tiêu Đại Vĩ nở nụ cười đầy tàn nhẫn, híp mắt nhìn Dương Thanh: "Thằng khốn kia, không muốn chết thì quỳ xuống cầu xin tao nhanh lên, như thế có lẽ tao sẽ cho mày một con đường sống đấy".

Từ đầu đến cuối, Dương Thanh luôn ngồi ở đó với vẻ mặt bình tĩnh, không thèm cho Tiêu Đại Vĩ một cái liếc mắt nào.

Với thực lực hiện giờ của anh, cho dù có là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đi chăng nữa thì cũng chỉ là giun dế chứ đừng nói là một người chỉ có thực lực Thần Cảnh sơ kỳ.

Trong số những người đang có mặt ở đây, ngoại trừ bốn Hoàng tộc lớn và chủ của một số gia tộc đứng đầu các Hoàng thành ra thì không người nào biết Dương Thanh là ai, thực lực của anh mạnh đến đâu lại càng không.

Trừ những người biết thân phận của Dương Thanh, còn lại đều đang tỏ ra rất mong chờ và hâm mộ.

Họ hâm mộ Tiêu Đại Vĩ vì anh ta đang ra mặt giúp cho Hoàng tộc họ Diệp.

Một khi giết Dương Thanh, nhà họ Tiêu sẽ thật sự gia nhập vào trận doanh của Hoàng tộc họ Diệp, đến khi Hoàng tộc này đứng trên đỉnh Chiêu Châu thì địa vị của nhà họ Tiêu cũng sẽ theo đó mà lên.

"Đúng là chán sống!"  
Tống Hữu giận dữ quát, đằng đằng sát khí nhìn Tiêu Đại Vĩ.

"Sao đấy? Không dám nhận lời khiêu chiến nên định cho người trong gia tộc ra mặt sao?", Tiêu Hùng tức giận chất vấn Dương Thanh.


Tiêu Đại Vĩ châm chọc nhìn anh, sẵng giọng nói: "Thằng kia, người tao khiêu chiến là mày, mày có dám bước ra đây đánh một trận với tao không?"  
"Chắc tên nhóc đó sợ vỡ mật rồi nên mới không dám nói gì đây mà".

"Cậu chủ nhà họ Tiêu còn trẻ mà đã bước vào Thần Cảnh sơ kỳ, tôi nghĩ mấy năm nữa là cậu ấy có thể đột phá vào Siêu Phàm Cảnh rồi.

Có lẽ chỉ có thiên tài võ thuật của Hoàng tộc mới có thể đấu với người xuất chúng như cậu Tiêu".

"Sau này địa vị của nhà họ Tiêu sẽ cao lắm đây!"  
...! 
Nhiều gia tộc quyền quý không biết Dương Thanh đều bàn tán sôi nổi, thậm chí không ít người bắt đầu giới thiệu với Tiêu Hùng về mấy cô gái ưu tú trong gia tộc, muốn kết thông gia với nhà họ Tiêu.

"Thằng kia, cút ra đây nhận lấy cái chết đi!"  
Sự khen ngợi của những người xung quanh làm cho Tiêu Đại Vĩ cảm thấy rất thoải mái, thái độ càng ngạo mạn hơn, kênh kiệu nói với Dương Thanh.

"Cậu Thanh, để tôi giết cậu ta!", Tống Hữu bực mình nói.

Nhưng Dương Thanh lại lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm của anh rốt cuộc nhìn về phía Tiêu Đại Vĩ, chỉ bật ra hai chữ: "Ồn ào!"  
Sau hai từ này, một cảnh tượng khiến cho ai cũng ngỡ ngàng xảy ra.

Vừa rồi Tiêu Đại Vĩ còn đứng ở giữa sảnh tiệc yêu cầu Dương Thanh cút ra nhận lấy cái chết, giờ lại đột nhiên như bị thương nặng, máu tươi chảy ra khóe miệng, thân thể lùi ra sau bảy tám bước.

"Đại Vĩ!"  
Sắc mặt Tiêu Hùng thay đổi, thét lên.

Những người khác cũng sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe Dương Thanh nói hai chữ "ồn ào" rồi Tiêu Đại Vĩ chật vật lùi mấy bước, khóe miệng thì chảy máu ròng ròng.

Giờ phút này, trên mặt anh ta đầy vẻ đau đớn, hai mắt sợ hãi nhìn Dương Thanh.

Anh ta muốn nói chuyện nhưng lại không thốt nên lời.

Ban đầu máu chảy ra khỏi miệng, sau đó đến hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi.

"Rầm!"  
Dưới ánh nhìn đầy thảng thốt của mọi người, Tiêu Đại Vĩ lảo đảo bước ra sau mấy bước rồi ngã nhào xuống đất.

"Đại Vĩ!"  
Tiêu Hùng hốt hoảng chạy đến bên cạnh anh ta, kiểm tra thì phát hiện con trai mình, thiên tài võ thuật nhà họ Tiêu, đã chết.


Thần y của Hoàng tộc họ Diệp mau chóng tiến lên để cứu Tiêu Đại Vĩ, nhưng bắt mạch xong thì nét mặt của ông ta hết sức nặng nề, dè chừng liếc mắt về phía Dương Thanh rồi nói với Diệp Hoàng: "Lục

phủ ngũ tạng đều vỡ, chết rồi".

Nghe vậy, ai nấy đều lấy làm kinh hãi!  
Mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về Dương Thanh, lại thấy anh vẫn vững vàng ngồi đó, không thèm nhìn Tiêu Đại Vĩ đã bị mình giết chết như mọi thứ đều không liên quan gì đến anh.

Kể cả Diệp Hoàng cũng không thể không hoảng sợ.

Lão ta biết Dương Thanh rất mạnh nhưng không hề nghĩ rằng anh lại có thể mạnh đến mức này.

Không chỉ Diệp Hoàng mà cả Thượng Quan Hoàng, Đoàn Hoàng và Long Hoàng đều giật mình, đặc biệt là Thượng Quan Hoàng và Long Hoàng, mà trong mắt hai người này còn ánh lên sự vui mừng.

Nét mặt của Tống Tả và Tống Hữu đang đứng cạnh Dương Thanh cũng đầy khó tin.

Họ đều có thực lực nằm ở Siêu Phàm Cảnh, một người là Siêu Phàm Tam Cảnh, một người là Siêu Phàm Nhị Cảnh.

Ngay cả họ cũng không thể làm được chuyện chỉ nói một câu đã làm lục phủ ngũ tạng của một cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ bị vỡ, vậy mà Dương Thanh lại làm được.

"Thằng khốn kia, con tao không hề mượn sức mạnh của gia tộc mà chỉ dùng thực lực của bản thân để muốn đánh một trận với mày, thế mà mày dám bảo người của mình dùng ám khí giết con tao!"  
Khuôn mặt Tiêu Hùng tràn đầy phẫn nộ, nếu có thể giết người bằng mắt thì Dương Thanh đã chết từ lâu rồi.

Ông ta dữ tợn quát: "Tao muốn mày phải chết!"  
"Hóa ra là người trong gia tộc tên nhóc kia dùng ám khí, thảo nào tôi có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ mà cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra".

"Thằng nhóc tên Dương Thanh kia đúng là hèn hạ, bản thân không dám nhận lời khiêu chiến mà lại xúi giục người trong gia tộc âm thầm giết người".

"Diệp Hoàng, loại người như vậy không thể xuất hiện trong tiệc mừng thọ của tiền bối Diệp Lâm được, mong Hoàng tộc họ Diệp hãy cho người giết cậu ta đi!"  
...! 

Người trong các gia tộc quyền quý không biết Dương Thanh tức thì căm phẫn quát lên, yêu cầu Hoàng tộc họ Diệp ra mặt giết anh.

Mặt mày Diệp Hoàng sa sầm.

Đương nhiên lão ta biết những kẻ này muốn tâng bốc Hoàng tộc họ Diệp nên mới yêu cầu họ giết Dương Thanh.Nhưng lão ta vô cùng rõ ràng, cho dù mọi cao thủ trong Hoàng tộc đều ra mặt thì việc giết Dương Thanh cũng không bao giờ là dễ dàng.

Chưa kể bản thân Dương Thanh chính là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bên cạnh lại có hai người cũng có tu vi như vậy.

Không chỉ thế, Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc Thượng Quan cũng đang giữ mối quan hệ tốt với Dương Thanh.

Hoàng tộc họ Đoàn thì ba phải, một khi Dương Thanh chiếm thế thượng phong thì họ sẽ chuyển hướng, về phe của anh ngay.

Đây hoàn toàn là chuyện xấu đối với Hoàng tộc họ Diệp.

Dương Thanh vốn tới đây để kiếm chuyện, thấy ai cũng muốn mình chết thì cười híp mắt nhìn sang Diệp Hoàng, nói: "Nhiều người lấy lòng Hoàng tộc họ Diệp để Diệp Hoàng cho người giết tôi thật, ông nhất định đừng để cho những thế lực đi theo mình thất vọng đấy nhé!"  
Diệp Hoàng hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào anh, trả lời: "Nếu cậu tới để dự bữa tiệc mừng thọ của bố tôi thì tôi hoàn toàn chào đón, nhưng nếu không phải thì xin khuyên cậu một câu, đừng nên kiếm chuyện thì hơn".

"Nhưng tôi cứ thích kiếm chuyện thì sao?", Dương Thanh nói với vẻ trêu tức.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện