Chiến Thần Ở Rể

1551: Tầm Mắt Của Tôi


trước sau


Thời gian sau đó, Dương Thanh không tu luyện tiếp nữa.

Qua thời gian tu luyện này, anh đã phát hiện phép hô hấp tầng thứ nhất của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh chỉ có thể giúp mình hồi phục vết thương.

Nhưng vì tu vi võ đạo của anh chưa khôi phục lại cho nên dù anh có tu luyện như thế nào cũng không thể giữ lại được khí thế võ đạo trong cơ thể.

Bây giờ anh giống như một cái sàng vậy, hoàn toàn không thể hấp thu khí thế võ đạo chuyển hóa qua Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.

Lúc này, trên bàn trà nhỏ trước mắt anh bày một tấm bản đồ rất lớn, là bản đồ Hoàng thành Thượng Quan.

Vị trí trung tâm của bản đồ là Hoàng tộc họ Thượng Quan, bốn phía xung quanh chính là những gia tộc lớn đứng đầu trong Hoàng thành, trong đó có nhà họ Lý chiếm giữ diện tích lớn nhất.

Tấm bản đồ này vô cùng chi tiết, sân bay, đường sắt, còn cả các đường quốc lộ… đều được đánh dấu vô cùng rõ ràng trên bản đồ.

Dương Thanh bỗng nhiên tự lẩm bẩm: “Tối nay mình phải rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan!”
Không sai, anh vốn không định giúp Hoàng tộc Thượng Quan đối phó nhà họ Lý mà chỉ muốn lợi dụng lúc hỗn loạn để rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan mà thôi.

Tối nay, Hoàng tộc Thượng Quan sẽ khai chiến với nhà họ Lý,chỉ cần anh ra mặt, nhất định sẽ phải giao chiến với Lý Trọng.

Nhưng tình trạng bây giờ của anh vốn không phải đối thủ của Lý Trọng, đối phương chỉ dùng một ngón tay cũng có thể giết chết anh.

Hoàng tộc Thượng Quan vốn chỉ muốn lợi dụng anh, nên cho dù anh rời đi cũng sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, chỉ là trong lòng sẽ tràn đầy áy này với Thượng Quan Nhu.


Mặc dù anh không thể mở lòng với Thương Quan Nhu, nhưng trong khoảng thời gian ở lại Hoàng tộc họ Thượng Quan, nếu không có cô ta, chắc hẳn tin anh bị phế võ đạo đã sớm lộ ra bên ngoài.

Dương Thanh tự thì thầm: “Hôm nay mình vẫn không thể rời đi, chỉ có thể chờ đến chín giờ tối, khi Hoàng tộc Thượng Quan đến nhà họ Lý”.

“Chọn ngồi máy nay rời đi là chuyện không thể, một khi Hoàng tộc họ Thượng Quan phát hiện mình mất tích, nhất định nghĩ đến sân bay đầu tiên.

Một khi sân bay bị phong tỏa, dù mình mọc cánh cũng khó bay được”.

Vừa nói anh vừa dùng bút mực đỏ gạch lên vị trí sân bay trên bản đồ.

.

Ngôn Tình Hài
Sau đó, anh lại nhìn đến ga tàu hỏa, thấp giọng nói: “Tàu hỏa xem ra khá ổn, chỉ cần mình nghĩ cách trà trộn được lên tàu, chờ tàu rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan rồi, mình mua bổ sung vé tàu là được.

Đến khi đó dù Hoàng tộc họ Thượng Quan biết mình rời đi, muốn ngăn cản cũng muộn rồi”.

“Nhưng đây vẫn không phải lựa chọn tốt nhất.

Trừ khi mình có thể thuận lợi trà trộn lên tàu rồi rời đi đúng lúc, nếu không một khi bị Hoàng tộc phát hiện, chỉ sợ đường sắt cũng bị phong tỏa”.

Dương Thanh vừa nói vừa vẽ một dấu hỏi lớn ở vị trí ga tàu hỏa.

Sau đó anh lại nhìn các tuyến đường quốc lộ nhì nhằng, đan xen nhau vô cùng phức tạp ở Hoàng thành Thượng Quan, nhưng con đường chính để rời khỏi đây lại chỉ có vài cái.

Dương Thanh lại nói: “Có lẽ có thể ngồi xe rời đi, nhưng giống nhau, một khi Hoàng tộc họ Thượng Quan phát hiện mình mất tích nhất định sẽ phong tỏa cả Hoàng thành, tất cả các trạm kiểm soát chính chắc chắn sẽ bị phong tỏa”.

“Nhưng so với đi máy bay hay tàu hỏa, ngồi xe vẫn có tính cơ động hơn.

Hoàng thành Thượng Quan rất lớn, dù Hoàng tộc có phong tỏa cả Hoàng thành cũng chỉ có thể phong tỏa các góc chết.

Với thể xác Siêu Phàm Cảnh của mình, rời khỏi Hoàng thành hẳn không phải chuyện quá khó”.

Nghĩ đến đây, cuối cùng Dương Thanh cũng quyết định, anh dùng bút vẽ một đường dọc theo con đường gần Hoàng tộc họ Thượng Quan dẫn ra khỏi Hoàng thành Thượng Quan.

“Không ngờ lại có một ngày, Dương Thanh này cũng phải trốn chạy”.

Dương Thanh

cầm bật lửa lên đốt tấm bản đồ vừa dùng, nhìn ngọn lửa cháy rửa, vẻ mặt anh vô cùng đau khổ.


Anh đã ghi nhớ những tuyến đường có thể rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan vừa rồi, vậy nên tấm bản đồ này đương nhiên không thể giữ lại.

Anh đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả, chờ đến chín giờ tối, sẽ nhân cơ hội rời đi.

Bây giờ mới là sáng sớm, còn lâu nữa mới đến chín giờ tối, trong lúc rảnh rỗi, Dương Thanh lại ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.

Nhưng lần này anh sử dụng phép hô hấp tầng thứ hai của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.

Hôm nay, anh đã có thể thoải mái tu luyện phép hô hấp tầng thứ nhất, nhưng đến tầng thứ hai, anh vẫn gặp khó khăn, còn khó hơn rất nhiều so với khi tu luyện tầng thứ nhất.

Khi anh vừa mới bắt đầu tu luyện phép hô hấp tầng thứ nhất, ban đầu còn có thể kiên trì ba bốn giây.

Nhưng ở tầng thứ hai này, vừa bắt đầu đã kết thúc ngay, chỉ sợ ngay cả một giây anh cũng không trụ được.

Nhưng anh cũng không quá nóng lòng, hiện giờ muốn dựa vào tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh để khôi phục tu vi võ đạo e là không thể nào.

Nếu đã như vậy, anh sẽ gạt bỏ tất cả suy nghĩ linh tinh, bình tĩnh tu luyện tầng thứ hai của phép hô hấp.

Một ngày chớp mắt đã trôi qua, tám giờ bốn mươi phút tối, Thượng Quan Nhu đi đến chỗ của Dương Thanh.

Dương Thanh hỏi: “Phải đi rồi ư?”
Thượng Quan Nhu lắc đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Thanh, nói: “Cậu có thể đừng ra tay với nhà họ Lý được không?”
Dương Thanh hơi sửng sốt: “Là sao?”
Thượng Quan Nhu đỏ mắt nói: “Có vài lời tôi vốn không nên nói với cậu, nhưng nếu không nói ra, tôi sợ mình sẽ áy náy suốt đời”.

Dương Thanh không lên tiếng chờ Thượng Quan Nhu nói tiếp.

Thượng Quan Nhu tiếp tục nói: “Ông nội tôi là một người vô cùng cẩn thận, chỉ khi hoàn toàn chắc chắn, ông ấy mới dám ra tay với nhà họ Lý.


Tuy cậu có thể giết cao thủ Siêu Phàm Cảnh trong nháy mắt, nhưng ông nội tôi vẫn không dám chắc cậu đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong hay chưa”.

“Nếu không thể chắc chắn, ông ấy còn dám để Hoàng tộc Thượng Quan bắt tay với cậu cùng đối phó với nhà họ Lý sao? Thật ra ông ấy chỉ muốn bỏ ra cái giá thấp nhất để giải quyết nhà họ Lý”.

“Nếu như hy sinh cậu để đổi lấy cơ hội tiêu diệt nhà họ Lý, ông nội tôi nhất định sẽ không từ chối, tôi sợ ông ấy sẽ coi cậu là con tốt thí mạng”.

Thượng Quan Nhu cũng không tiện ở lâu, xoay người rời đi.

Chín giờ tối, từng chiếc xe bọc thép bắt đầu xuất phát từ Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Dương Thanh chỉ mang theo hai viên đan dược Phùng Tiểu Uyển đã để lại cho anh, nhẹ nhàng ra trận.

Nhưng vừa bước ra khỏi phòng, anh lại phát hiện một cao thủ thần bí mặc áo khoác màu đen, mang mặt nạ quỷ đang đứng trước cửa.

Anh biết người này chính là cao thủ thần bí bên cạnh Thượng Quan Hoàng.

Thấy đối phương, Dương Thanh khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Thượng Quan Phó nói: “Vì để đảm bảo sự an toàn cho cậu, phiền cậu Thanh đừng rời khỏi tầm mắt của tôi”.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện