Dương Thanh vô thức giơ tay đỡ lấy Tô San.
“Cô không sao chứ?”
Dương Thanh hỏi xong định buông tay ra lại không buông được, bởi vì cả người Tô San đều dựa vào anh.
Một khi anh buông tay, chắc chắn cô ta sẽ ngã sấp mặt.
“Dương Thanh, tôi uống nhiều quá, hơi choáng váng không còn sức lực.
Anh có thể đưa tôi về nhà được không?”
Tô San tựa vào vai Dương Thanh, hơi thở nóng hầm hập phả vào cổ anh.
Cô ta liếc mắt quyến rũ, mặt mũi đỏ bừng, dán chặt lên người Dương Thanh.
Không biết là vô tình hay cố ý, cô ta ôm tay anh ở trước ngực.
Cảm nhận được thứ mềm mại trên cánh tay, Dương Thanh chợt căng thẳng.
Ngoại trừ năm năm trước thân mật với Tần Thanh Tâm, anh chưa từng thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào như vậy.
Dương Thanh cũng rất bất lực, ăn một bữa cơm trưa cũng tự chuốc say mình được.
May mà cô ta còn biết mình phải về nhà.
“Đi thôi!”
Dương Thanh chỉ muốn nhanh chóng đưa cô ta về nhà.
Cô ta cứ dán lên người anh như vậy chẳng khác gì đang tra tấn anh.
Tô San thấy được phản ứng của Dương Thanh, thầm cảm thấy đắc ý.
“San San!”
Hai người vừa bước ra khỏi phòng ăn thì nghe thấy có người kinh ngạc gọi.
Một người đàn ông mặc đồ hàng hiệu đi thẳng tới, kinh ngạc nhìn dáng vẻ thân mật của hai người.
Dường như cả người Tô San đều dính lên người Dương Thanh.
“Anh là ai? Tôi không biết anh!”
Tô San giả vờ say khướt lèm bèm nói, giơ tay ôm lấy cánh tay của Dương Thanh, chợt bảo: “Dương Thanh, chúng ta mau về nhà đi!”
Nghe vậy, Dương Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông kia đã nghe thấy rõ ràng, gương mặt tuấn tú tràn ngập tức giận.
“San San, anh là Trần Anh Tuấn đây!”
Anh ta vội vàng tới gần, nén giận nói.
Nghe thấy cái tên này, Dương Thanh suýt bật cười thành tiếng.
“Con mẹ mày cười cái gì?”, Trần Anh Tuấn lườm Dương Thanh.
Dương Thanh vội nín cười: “Xin lỗi!”
“À! Anh là Trần Anh Tuấn hả? Đừng cản đường nữa, chúng tôi phải về nhà”.
Tô San hơi nổi giận.
Cô ta vất vả tính kế, nào ngờ lại đụng phải Trần Anh Tuấn.
“Anh ta là ai?”
Trần Anh Tuấn nghiến răng chỉ vào Dương Thanh, lửa giận ngùn ngụt trong mắt.
“Anh ấy là bạn của tôi.
Anh đi ra đi, đừng chắn đường của chúng tôi!”
Tô San rất tức giận, xem ra cũng tỉnh rượu rồi.
“Em là người phụ nữ của anh, tại sao lại thân mật với thằng đàn ông khác như vậy? Cho dù có là bạn cũng không được!”
Trần Anh Tuấn cau mày, căm ghét nhìn Dương Thanh.
“Anh câm miệng! Tôi quen anh sao? Tôi là người phụ nữ của anh từ bao giờ?”
Tô San giận dữ ôm chặt cánh tay Dương Thanh, áy náy nhìn anh nói: “Chúng ta đi thôi!”
Trần Anh Tuấn chắn đường Dương Thanh lại, tức giận nhìn Tô San: “Em là vợ chưa cưới của anh.
Bố anh và bố em đã nhận thông gia với nhau từ khi chúng ta vừa mới chào đời, sao em lại không quen anh được?”
“Trước giờ tôi chưa từng chấp nhận chuyện này.
Muốn tôi làm vợ chưa cưới của anh á? Nực cười, thời đại nào rồi mà còn lấy lý do thông gia từ bé? Tôi khuyên anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, nhanh chóng tìm người khác kết hôn đi”.
Dứt lời, Tô San liền kéo tay Dương Thanh rời đi.
Từ đầu đến cuối, sắc mặt Dương Thanh đều lạnh như băng, cứ như đang xem một vở kịch chẳng hề liên quan đến mình.
Mặt Trần Anh Tuấn tối sầm lại.
Từ nhỏ anh ta đã thích Tô San, khó khăn lắm mới đợi được cô ta về nước, nào ngờ lại bị người khác nhanh chân tới trước.
Dù Tô San nói Dương Thanh chỉ là bạn bè nhưng trong mắt Trần Anh Tuấn, hai người họ đã ở bên nhau rồi.
Bởi vì anh ta chưa từng thấy Tô San thân mật với người đàn ông nào như vậy.
“Đứng lại cho tôi!”
Trần Anh Tuấn bừng bừng lửa giận bước tới cản đường Dương Thanh.
“Thằng nhãi, không cần biết mày là ai, mày đều không có tư cách tiếp cận cô ấy.
Cô ấy là người phụ nữ của tao, biết điều thì cút đi!”, Trần Anh Tuấn gằn giọng nói.
Dương Thanh nhìn