Nhưng ngay vào lúc này, Mã Siêu lại một lần nữa vọt tới, hung hăng đánh xuống một quyền cực mạnh.
Dương Thanh cắn răng, không kịp nghĩ nhiều, tay chém ra một chưởng.
"Uỳnh!"
Một quyền của Mã Siêu đánh ngay vào lòng bàn tay Dương Thanh, anh cảm thấy có một năng lượng cuồng bạo đang len dọc theo bàn tay mình, lan tràn đi khắp cánh tay.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Anh còn chưa kịp lui lại, ba đòn công kích của Mã Siêu đã rơi xuống liên tiếp.
Lần này, Dương Thanh đã không cách nào đứng thẳng được nữa, thân thể anh bị đánh bay ra sau như một quả bóng cao su.
Nhưng anh còn chưa rơi xuống đất, Mã Siêu đã lại vọt tới, rít gào điên cuồng, đánh mạnh một đòn xuống đầu anh.
Mặt Dương Thanh lập tức biến sắc, muốn né tránh, nhưng thân mình anh đã bay lên, không cách nào thay đổi quỹ tích di chuyển của mình, dường như lần này anh chỉ còn một cách gắng gượng chống đỡ đòn này của Mã Siêu.
Có điều, nếu trúng đòn này, dù không chết thì chỉ sợ anh cũng phải trọng thương rồi.
Với trạng thái hiện nay của anh, một khi trọng thương, nhất định sẽ bị Mã Siêu giết chết trong một đòn.
Ngay khi nắm đấm của Mã Siêu sắp rơi xuống đầu Dương Thanh, chợt có một bóng người trung niên xuất hiện trước mặt anh.
Người đàn ông trung niên kia chỉ thờ ơ vươn một cánh tay.
"Uỳnh!"
Nắm đấm của Mã Siêu nặng nề rơi vào lòng bàn tay người đàn ông trung niên kia, lại như thể đánh vào bịch bông, người đàn ông trung niên vẫn đứng vững tại chỗ, không lui nửa bước.
Trái lại, Mã Siêu như vừa bị một năng lượng vô hình đập trúng, thân thể bay ngược ra sau.
Một giây tiếp theo, bóng người đàn ông trung niên biến mất.
Khi ông ta xuất hiện lại, Dương Thanh chỉ thấy ông ta chạm nhẹ vào giữa trán Mã Siêu một cái, quát lớn: "Trấn áp!"
Sau một tiếng quát lớn này, những đường hoa văn màu đỏ máu trên người Mã Siêu hệt như chuột thấy mèo, biến mất sạch sẽ trong nháy mắt.
Thân thể Mã Siêu rơi xuống mặt đất, hai mắt nhắm nghiền như một đứa trẻ ngủ say.
Kể từ khi Mã Siêu đánh bay Dương Thanh cho đến khi anh ta muốn đánh chết Dương Thanh,