Dương Thanh thực sự không hiểu vì sao Miêu thành chủ lại đối xử với mình như vậy, đồng thời cũng không rõ đối phương có mục đích gì, anh chỉ biết, thứ rượu Miêu thành chủ cho anh uống vô cùng kì lạ, nó có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện của mình.
Sau một đêm tu hành, Dương Thanh cảm thấy cảnh giới võ thuật của mình đã gần chạm tới ngưỡng Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong.
Đợi khi bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong rồi thì Siêu Phàm Thất Cảnh còn xa nữa sao?
Sáng hôm nay, Miêu Hồng tới đây, sau lưng còn có hai cấp dưới đi theo, mỗi người xách hai túi lớn, không biết trong đó chứa thứ gì.
Miêu Hồng nhìn Dương Thanh, nói: "Cậu Thanh, đây là cỏ Hồi Hồn, thành chủ sai tôi mang tới cho cậu".
Ông ta vừa nói xong, Dương Thanh liền ngây ngẩn cả người.
Lần này anh tới Miêu Thành chính là để tìm kiếm cỏ Hồi Hồn, bởi Phùng Giai Di đã nói, Phùng Hoàng từng cho biết, cỏ Hồi Hồn có thể giúp người mất đi ý thức chậm rãi khôi phục lại.
cỏ Hồi Hồn này lại chỉ có ở Miêu Thành, vậy nên anh mới phải tới nơi này.
Nhưng anh thật không ngờ, mình còn chưa bắt tay vào tìm kiếm cỏ Hồi Hồn, Miêu thành chủ đã sai người đưa tới, quan trọng hơn cả là, bằng cách nào Miêu thành chủ lại biết được mục đích chuyến đi này của anh?
"Thay tôi gửi lời cảm ơn Miêu thành chủ!"
Dương Thanh bình tĩnh lại, nói.
Miêu Hồng lại nghiêm trang bảo: "Nếu muốn cảm ơn thì cậu hãy đích thân tới cảm ơn, mỗi ngày thành chủ đều tới Long Khê thả câu".
Dứt lời, ông ta quay người bước đi.
Nhìn theo bóng dáng Miêu Hồng biến mất, Dương Thanh ngơ người ra, vị này lúc nào cũng nghiêm túc nhỉ?
"Anh Thanh, đây là cỏ Hồi Hồn! Nhiều quá đi mất!"
Lúc này, Phùng Tiểu Uyển cũng bước ra, nhìn thấy bốn túi lớn đựng đầy cỏ Hồi Hồn, cô ta khiếp sợ ra mặt.
Dương Thanh gật đầu cười nói: "Vừa rồi, Miêu thành chủ sai người đưa tới".
Phùng Tiểu Uyển